Trời vừa sáng, ngất kiệt sức.
Tôi chưa bao giờ mong chờ trời mọc đến dìu giường, hai họ uống nước.
Thân hình g/ầy gò khiến không nhịn được mà khóc, mấy ngày trôi qua, họ g/ầy đến mức chỉ lại da xươ/ng.
Tôi không họ phải t/ấn tồi tệ hơn cái ch*t nữa, khi đây hình ph/ạt mà họ đáng phải chịu.
Đã một số làng quyết định t/ự t* không được cổ trùng này. không đi hai thân duy nhất của mình.
Ngay khi dậy, kể họ nghe gì biết.
Sự im lặng kéo dài bị phá bởi khóc của tôi, thì vùi lòng hai bàn tay.
"Là ta lỗi cô ấy."
Tôi cụp mắt không biết phải nói gì.
Lòng tham của không giới hạn, dù nói gì thì không bù đắp được điều sai mình làm.
Chập tối, mẹ đi đến phòng của trai, chờ màn đêm buông xuống.
Không biết xuất hiện nữa không, dự cảm đến.
Trong phòng chỉ lại im lặng, giây phút khi trời lặn hẳn, lại cuộn tròn, rên rỉ đớn.
Đột nhiên, một cơn gió ập đến, ánh nến lay lắt.
Tôi vừa vuốt tóc dựng đứng vừa thì phát hiện đang ngồi ở mép giường nhìn một cách vô cảm.
Chị váy cưới lúc vừa mới hôn.
Ánh mắt đó mũi tên đ/ộc, khiến quỳ xin lỗi.
"Xin lỗi lỗi của mẹ."
"Mẹ lỗi nhớ bố nên mới làm ra việc sai này."
"Mẹ không c/ầu x/in tha thứ xin hãy buông ta khác đi, c/ầu x/in đấy."
Mẹ khóc quỳ lạy.
Mà chật vật đến trước tôi, quỳ trước vẻ hối h/ận.
"Tất lỗi của anh, hãy tha đi."
Anh tiến vài bước lại gần ơ nhìn chằm chằm ấy.
"Tất mọi chuyện đều do làm, lỗi em, lừa gạt em." Anh đớn phía đưa nắm lấy vạt váy của ấy, cuối xuyên qua váy mà không chạm gì cả.
Anh khóc: “Là lỗi em! Anh lừa em nhà, giả vờ tử tế em, h/ại em nữa”.
Cuối phản ứng lại, cúi sát tôi, ánh mắt đầy dường chứa một chút dàng.
Chị từ từ đưa ra chạm tôi, sau đó lại giữ không trung vài giây thả xuống.
Đôi mắt trở nên lùng dữ tợn.
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi em."
Anh chưa kịp nói xong thì cơn dữ dội quét qua cơ khiến nằm ngã gục không chống nổi.
Chị nhìn đang vật lộn trong đớn bằng ánh mắt lùng, sau đó liếc nhìn tôi, cuối bay ra khỏi phòng từ cửa sổ đang mở dần mất.
Anh miễn nhìn lại cúi nước mắt lưng tròng.
Nhưng hồi phục một cách kỳ diệu, bà không cảm bị côn trùng trong xươ/ng nữa.
Những sát chui qua khe cửa, một lần lượt leo tôi, đỏ chảy ra suối.
Anh vùng hét lên: "Mẹ, D/ao Nhi, kệ con."
Hơi của dần yếu đi: “Để đi cô ấy.”
Một ôm lòng, kia vươn phía tôi, dùng lòng bàn phủi đ/á/nh mấy sát.
Vừa phủi đ/á/nh, bà vừa gào khóc: của đi mà, đồng ý ch*t, hãy để ch*t."
Dần dà, không vùng nữa, không hơi nữa.