12.
Một tiếng đồng hồ rồi, chắc là phải kết thúc rồi chứ?
Cánh cửa phòng Tổng thống đang khép hờ. Bên trong chỉ có một người, đang ngồi dưới sàn nhà ở cuối giường. Xung quanh rất sạch sẽ, không hề có cảnh tượng bừa bãi lộn xộn như tôi nghĩ.
Tôi bước tới, chạm vào vai cậu ta, “Sao? Không hài lòng à?”
Lục Hành gi/ật giật khóe môi, tạo thành một đường cong châm biếm, “Cố Dã, trong mắt anh, tôi rẻ mạt đến thế sao?”
“Anh nghĩ tôi là một con ch.ó đang lên cơn động dục, nên tùy tiện tìm đại một người là có thể tống khứ tôi đi được? Hay là, trong mắt anh, tôi chỉ là một công cụ để anh b/áo th/ù ba tôi?”
Một luồng hỏa khí vô danh bốc lên trong n.g.ự.c tôi. Thằng nhóc này, cánh cứng rồi, dám làm mặt lạnh với tôi sao?
Tôi đã nuôi cậu ta hai năm, chiều chuộng mọi chuyện, kéo cậu ta ra khỏi vũng bùn, dạy cậu ta ngẩng cao đầu mà sống. Giờ cậu ta lại quay ngược lại chất vấn tôi?
“Chứ còn sao nữa?” Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn xuống cậu ta, “Lục Hành, cậu đừng quên, tất cả những gì cậu có bây giờ, đều là tôi cho. Tôi bảo cậu làm gì, cậu phải làm cái đó. Bảo cậu làm chó, thì cậu phải ngoe ng/uẩy đuôi.”
Giây tiếp theo, tôi bị một lực đạo cực lớn đẩy ngã xuống đất. Giữa lúc trời đất quay cuồ/ng, Lục Hành đã đ/è lên. Cậu ta ngồi chéo trên người tôi, dùng đầu gối ghì ch/ặt đôi chân đang giãy giụa của tôi.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trong mắt cậu thiếu niên tôi luôn coi là đứa trẻ này, một sự xâm lược trần trụi, thuần túy thuộc về đàn ông trưởng thành.
“Chú Cố, I want to up you.” Lục Hành cúi sát xuống, đôi môi nóng bỏng gần như dán vào môi tôi.
Từng chữ từng câu, bằng thứ Tiếng Anh vụng về đến mức lố bịch, cậu ta nói ra lời tỏ tình long trời lở đất đó. Tôi sững sờ.
Đại n/ão vì câu Tiếng Anh sai ngữ pháp lôm côm đó mà tê liệt mất nửa giây.
Ngay sau đó, một cảm xúc hỗn tạp giữa sự phi lý và phẫn nộ xông thẳng lên đỉnh đầu. Tôi tức đến mức muốn cười.
Tay r/un r/ẩy, dùng hết sức lực toàn thân, giáng mạnh một bạt tai lên mặt cậu ta.
BỐP! Âm thanh giòn giã vang vọng trong căn hộ trống trải.
“Thằng nhóc hỗn xược, học hành cho tử tế vào được không?”
13.
Lục Hành bị đ.á.n.h lệch cả đầu, trên má nhanh chóng in hằn năm ngón tay rõ ràng. Thế nhưng cậu ta dường như không cảm thấy đ/au, từ từ quay đầu lại, vươn đầu lưỡi, khẽ l.i.ế.m khóe môi đang rá/ch.
Đôi mắt đó, đỏ như sắp rỉ m/áu.
Cảm xúc cuộn trào bên trong, là sự s/ỉ nh/ục, là phẫn nộ, là sự đi/ên cuồ/ng, nhưng nhiều hơn cả, là một thứ tình yêu d.ụ.c vọng khiến tôi kinh hãi, quyết tử không còn đường lui.
“Cố Dã, tôi đ* móa anh! Anh nghe không hiểu à?” Cậu ta gầm lên, dùng một cách gần như th/ô b/ạo, sửa lại lỗi ngữ pháp của mình, “Ông đây nói, tôi muốn đ/è anh!”
Ch*t ti/ệt! Thằng nhóc này, thật sự đi/ên rồi!
“Lục Hành, đứng dậy, chúng ta nói chuyện.” Tôi dùng tay vỗ vỗ vào đùi cậu ta.
“Không có gì đáng để nói.” Lục Hành quay mặt sang một bên, giọng nói nghèn nghẹn, “Tôi thích anh, anh hoặc là chấp nhận, hoặc là g.i.ế.c tôi. Không có con đường thứ ba.”
“…” Nếu chuyện này mà đổi thành người khác, tôi đã xử đẹp rồi.
Tôi xoa xoa thái dương đ/au nhức, “Cái gọi là thích của cậu, rốt cuộc là gì?”
Tôi kiên nhẫn hỏi: “Vì tôi chăm sóc vậu, nên cậu sinh ra sự dựa dẫm?”
“Lục Hành, đó không phải là thích, đó là hội chứng tình yêu chim non. Cậu coi tôi là ba của cậu, hoặc là người thay thế mẹ của cậu.”
“Không phải!” Cậu ta lập tức phản bác, cảm xúc lại kích động hơn, “Tôi phân biệt được! Lục Bạc Châu là ba tôi, còn anh là… Ch*t ti/ệt, anh là người đàn ông của tôi! Điều đó không giống nhau!”
“…” Tôi lại một lần nữa bị cách dùng từ của cậu ta làm cho nghẹn họng.
Tôi đã sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị một người, hơn nữa lại là một thằng nhóc kém tôi gần cả một con giáp, tuyên bố tôi là người đàn ông của cậu ta. Cảm giác này… thật khó nói thành lời.
“Lục Hành.” Tôi quyết định thay đổi góc độ, “Cậu mới mười tám tuổi, cậu hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu không? Thế giới mà cậu thấy quá nhỏ bé, sau này cậu sẽ gặp rất nhiều người tốt hơn, những cô gái cậu thích hơn…”
“Tôi không cần! Tôi không cần bất cứ ai, tôi chỉ cần anh! Cố Dã, anh đừng có nói nhảm với tôi mấy thứ vô dụng đó! Anh cứ nói thẳng đi, anh có cần tôi hay không?”
Ánh mắt cậu ta ch/áy bỏng nhìn chằm chằm tôi, như đang chờ đợi một phán quyết cuối cùng.
14.
Chó c.h.ế.t không sợ nước sôi. Câu này là để nói về những người như Lục Hành. Cứng đối cứng chỉ khiến cậu ta trở nên đi/ên lo/ạn hơn.
Đàm phán. Trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ này.
Trước kỳ thi Đại học là vậy, lần này cũng vậy. Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, thốt ra một chữ: “Được.”
Mắt Lục Hành sáng rực lên.
“Tôi cho cậu một cơ hội. Học xong bốn năm Đại học, nếu cậu vẫn không thay đổi, tôi sẽ…”
“Không được!” Lục Hành không cần suy nghĩ đã c/ắt lời tôi, giọng điệu quyết liệt, “Bốn năm? Cố Dã, mẹ kiếp anh coi tôi là đồ c.h.ế.t à? Tôi không chờ nổi dù chỉ là một ngày!”
Cái tinh thần đi/ên cuồ/ng đó lại trỗi dậy. Trong lòng tôi cười lạnh, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản, “Vậy thì cút.”
Ba chữ nhẹ bẫng. Nhưng lại như hai ngọn núi băng, dập tắt ngay lập tức ngọn lửa trong mắt cậu ta.