Trần Tứ Gia vừa xoa tay vừa bước về phía ta, trong mắt Tống mẫu tràn đầy vẻ hả hê.
"Đồ tiện nhân, ngày ngày uốn éo tạo dáng cho ai coi?!"
"Thích quyến rũ nam nhân đến thế, đáng lẽ nên đến lầu xanh mà ki/ếm sống!"
Ta lùi đến chân tường thì dừng bước.
Thấy ta ngẩng đầu lên, Trần Tứ Gia càng thêm kích động.
"Không ngờ! Con này nhìn gần lại càng đẹp hơn!"
Diễn trò như vậy là đủ rồi, đã đến lúc bắt đầu ra tay.
Ta đứng thẳng người, chăm chăm nhìn Trần Tứ Gia.
Chưa kịp nói năng gì, cửa lớn bỗng bị người ta đẩy mạnh mở ra.
Thẩm Chính Khanh giơ một thanh d/ao ch/ặt củi, chạy vài bước đến đứng che chở cho ta.
"Tiên Nhi, đừng sợ!"
Ta sớm đã phát hiện ra có người theo dõi ta từ xa.
Chỉ là không ngờ người đó lại là Thẩm Chính Khanh.
Trần Tứ Gia là tay chân ở lầu xanh, cũng có chút võ công.
Thẩm Chính Khanh chưa từng đ/á/nh nhau với ai, chỉ là một thư sinh g/ầy yếu.
Huống chi, phía Trần Tứ Gia còn có hai người.
Thanh d/ao bị đ/á bay, Thẩm Chính Khanh cũng ngã lăn xuống dưới chân Trần Tứ Gia.
Hắn ôm ch/ặt lấy chân Trần Tứ Gia, đôi mắt trong đêm tối sáng lên kinh người.
"Tiên Nhi, nàng chạy mau đi!"
"Chạy đi!"
Trần Tứ Gia bị phá hỏng việc tốt, tức gi/ận muốn gi*t hắn.
"Đồ x/ấu xí từ đâu tới, có tin ong đây sẽ gi*t mày không?"
Ta không chạy, chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chính Khanh.
Trong lúc giằng co, khăn che mặt của hắn đã bị gi/ật xuống, lộ ra gương mặt vô cùng dữ tợn
và đ/áng s/ợ.
Trần Tứ Gia và người còn lại liên tục đ/á/nh đ/ấm Thẩm Chính Khanh.
Hắn đ/au đớn co rúm người lại, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng thấy.
"Tiên Nhi! Nàng chạy đi!"
Ta không hiểu.
Ta vì Tống gia làm trâu làm ngựa mười năm, Tống mẫu chỉ muốn b/án ta đến lầu xanh để đổi
tiền.
Còn Thẩm Chính Khanh lúc trước rơi xuống hầm bẫy, ta chỉ ở bên cây tiện tay nhổ một sợi dây leo ném cho hắn.
Chỉ có thế mà thôi mà hắn cũng đã dùng một giỏ kim ngân hoa đền đáp ta rồi.
Thế mà bây giờ, hắn đang làm gì vậy?
Vì để c/ứu ta mà cả tính mạng cũng không cần?
Trên đời còn có loại người ngốc nghếch như thế sao?
Trần Tứ Gia dù có đ/á/nh đ/ấm cũng không gỡ được Thẩm Chính Khanh thì vô cùng gi/ận dữ.
Hắn rút ra con d/ao găm, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm.
"Ông đây sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương!"
Ta bước tới trước, nhẹ nhàng thổi một hơi về phía bọn họ.
Gương mặt dữ tợn của Trần Tứ Gia, ánh mắt kiên nghị của Thẩm Chính Khanh, đều đóng băng trong không trung.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lồi lõm của Thẩm Chính Khanh.
"Ngủ đi, ngươi đã rất buồn ngủ rồi."
Thẩm Chính Khanh giãy giụa vài cái, rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Ta nhét con d/ao găm vào ng/ực Trần Tứ Gia, lại kéo Tống mẫu lôi đến trước mặt hắn.
"Đây chính là Hoàng Tiên Nhi, còn không mau đem người đi nộp cho xong việc?"