Tôi không vạch trần trò diễn của Bùi Ngọc.
Nếu hắn thực sự đang giả vờ, vậy thì tôi đúng là trúng mánh lớn rồi.
Xem trình độ Bùi Ngọc giải được bài toán đến mức này, thì thi đại học chắc nhẹ như lông hồng.
3 tỷ sắp trong tầm tay rồi!
Tôi giả bộ như không có chuyện gì và âm thầm PUA nó.
“Trình em kém, không làm được cũng bình thường, đừng trách đề bài.”
“Yếu thì luyện nhiều vào.”
Bùi Ngọc nhíu ch/ặt lông mày, vẫn đang chăm chú suy nghĩ.
Đây nào phải học sinh chán học, đúng là nam chính học bá khoác áo học dốt trong tiểu thuyết học đường mà.
“Sáng nay đã lỡ mất bốn tiếng, kế hoạch không hoàn thành, 7h sáng mai chúng ta học đúng giờ.”
Bùi Ngọc cau mày: “Mai cũng phải học?”
“Không thì sao? Mẹ em đã nói, trong kỳ nghỉ mỗi ngày tôi đều phải phụ đạo cho em.”
Không biết từ khóa nào đã kích hoạt cơ chế phản kháng của Bùi Ngọc, hắn quẳng bút xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tôi.
Chưa kịp phản ứng, Bùi Ngọc đã đứng phắt dậy gi/ật điện thoại của tôi.
Không đợi tôi hoàn h/ồn, hắn liền đưa màn hình quét face mở khóa.
Tôi vội với tay gi/ật lại, Bùi Ngọc dễ dàng khóa ch/ặt hai cổ tay tôi bằng một tay, dùng đầu gối đ/è chân tôi, áp tôi xuống giường. Tôi choáng váng trước sức mạnh th/ô b/ạo của hắn, tức đến nghẹn lời.
Mãi đến khi Bùi Ngọc dùng điện thoại tôi nhắn tin xong, tôi mới thoát khỏi vòng kiềm tỏa.
Lần đầu tiên trong đời bị đàn ông đ/è xuống.
Lại là bởi chính học trò của mình.
Nh/ục nh/ã thế không biết!
Tôi thở dốc chỉnh lại quần áo bị Bùi Ngọc làm nhàu nát, gi/ật phắt điện thoại từ tay hắn.
“Em vừa làm gì? Nhắn cho ai?”
Tôi lật tìm tin nhắn, phát hiện hắn tự ý dùng điện thoại tôi xin nghỉ học với dì Bùi.
Đúng lúc tôi định thu hồi tin nhắn, đối phương đã phản hồi biểu tượng “OK”.
Nghỉ học đồng nghĩa mất một ngày lương.
Những đồng tiền hồng phấp phới bay đi mất.
Tôi choáng váng vì tức gi/ận.
“Ai cho em xin nghỉ? Tôi sẽ gọi điện giải thích rõ với mẹ em ngay…”
“Kệ thầy, dù sao mai tôi cũng không muốn học.”
“Nhưng em đã hứa với tôi sẽ nghiêm túc nghe giảng rồi mà.”
Bùi Ngọc nhướng mày: “Tôi hứa lúc nào?”
Thái dương tôi gi/ật giật: “Rõ ràng em nói chỉ cần tôi hôn một cái, em sẽ…”
Bùi Ngọc nghiêng đầu, nửa cười nhìn tôi, đồng tử hổ phách lóe lên tia tà khí:
“Tôi đâu nói có thời hạn. Đến mai là hết hiệu lực đấy, thầy tưởng nụ hôn của thầy đắt giá lắm sao?”