Chiếc điện thoại vang lên đúng lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Liếc nhìn màn hình, thấy Từ Chước gọi tới, bấm nhận ngay.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngập ngừng:
"Tiểu… m/ua quà à?"
Sinh nhật Từ Chước sắp tới, dạo trước đặt may riêng anh một bộ vest, tính ra chắc khoảng hai tới nơi.
Vừa lau tóc, hờ hững đáp: "Ừ."
"Thế nào, đã mở ra xem chưa?"
Giọng Từ Chước càng thêm quặc, ấp a ấp úng:
"Xem rồi... Bộ sự à?"
Treo khăn lên giá, mái tóc hơi ẩm, thay đồ mép giường.
"Đương nhiên, sắp sinh nhật gì."
Tưởng tượng Từ Chước khoác lên bộ vest ấy - vai rộng, eo thon, chân dài, khuôn mặt điển trai phối bộ vest chuẩn men. Đường cong thả chạy dọc từ thắt lưng tận...
Ôi trời, đi anh bạn thân chuẩn thế ra đường đúng mặt.
"Quà à? tặng này... quà?"
Tôi nhíu mày, hiểu sao Từ Chước thế. Mọi khi nhận quà tặng, anh đều vui vẻ lắm mà, lại giở chứng.
Hay thấy món đắt quá?
Nghĩ vậy, vội an ủi:
"Đừng lo, đắt lắm đâu. Nếu thích, lần sau m/ua tiếp cho."
"Hả? Còn m/ua nữa..."
"Ừm, đừng ngại. Sinh nhật lần cứ diện bộ đảm bảo cả sàn."
Đột nhiên Từ Chước n/ổ như ngòi pháo:
"Mặc tiệc sinh Tống M/ộ, bình không?"
"Ngày đó đông người thế, mặc đồ tặng vào trông ra Đừng quá đáng!"
Tiếng tút dài vang lên đờ đẫn.
Từ trước tới chưa bao Từ Chước dùng giọng với tôi.
Chúng lớn lên bạn bè thì vã cũng thường, hắn chưa từng quát m/ắng dù một lần. Lần bị bạn thân máy, nhìn chiếc điện thoại hồi lâu nói nên lời.