Bàn tay sắp bóp tim miếng đ/á mẹ tặng đột nhiên nhiệt.
Một người phụ nữ toàn thân m/áu hiện trước mặt chắn đò/n tấn của Huy".
Là mẹ tôi.
Mẹ sống ch*t nắm lấy cổ tay Huy", hai bàn tay trắng nhợt khí đen làm thương nhưng bà vẫn chút nhúc nhích.
Tôi nắm lấy thời cơ, x/é bùa trên người cả nhà tân nương m/a xuống.
"Trương thúc khí đen trên người tấn mẹ mắ/ng ch/ửi: "Nếu phải cơ thể bây quá rác rưởi tao thể bại tiểu q/uỷ như mày bằng một hơi rồi."
Tôi lo lắng nhìn mẹ trở nên suốt, hét lớn: lệ q/uỷ, người b/ắt b/án mọi người đang ở đây! Chính là cậu ta đã b/án mọi người lên núi, trấn áp th/ể mọi người ở t/ài sắt!"
Gió lạnh nổi lên, sắc mặt tái cơ thể mềm oặt xuống, phách b/án suốt ra, mơ tưởng chạy trốn.
Từng bóng m/a nhào đến, phút chốc đã x/é nát phách cậu ta ra từng mảnh vụn.
Th/ù lớn đã báo, vết thương trên người các lệ q/uỷ cũng biến mất, họ biến thành những cô gái trung xinh đẹp.
Họ mỉm vẫy tay với thân nhạt dần cho khi biến mất còn gì.
Mẹ vẫn đứng bên cạnh tôi.
Bà buộc đuôi ngựa, m/áu trên người đã còn chân g/ãy cũng đã trở lại thẳng tắp.
Nếu như b/ắt b/án lẽ bà đã một cuộc sống rỡ rồi.
Bà nhẹ nhàng ôm lấy nói: "Con về nhà trưởng làng gọi báo làng vẫn còn nhiều phụ nữ và em sống sót, người đón mọi người khỏi nơi đây."
Tôi hỏi: "Họ đưa thành phố mẹ từng nói sao?"
Mẹ mỉm với nụ chút đ/au phải đi rồi, phải gắng sống tiếp."
Tôi nén mắt, túc gật đầu.