Cố Vịnh Ca mặc chiếc áo blouse trắng, chiếc mũi cao đeo cặp kính gọng vàng.
Người không biết chắc sẽ nghĩ đây là anh chàng đẹp trai nho nhã lịch lãm.
Tôi chưa kịp lên tiếng.
Cố Vịnh Ca bên kia bỗng quay tay đóng cửa.
Giờ đây, trong phòng cấp c/ứu chỉ còn tôi và hắn, xung quanh tĩnh lặng, toát lên chút... kỳ dị.
Tôi ngớ người.
"Cố Vịnh Ca, anh làm gì vậy?"
Hắn từ từ bước về phía tôi.
Tôi siết ch/ặt mông, đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Cố Vịnh Ca đứng sững trước đầu giường tôi, giơ tay kéo nhẹ cổ áo.
Cổ áo sơ mi hơi hé mở, lộ ra yết hầu của anh.
Tôi chăm chú nhìn một lúc.
Cố Vịnh Ca bắt đầu cởi cúc tay áo.
Tôi ngồi dậy, cắn răng định đi vệ sinh.
Nhưng Cố Vịnh Cao một mét chín nắm cổ áo tôi như nhấc gà con, quăng tôi trở lại giường bệ/nh.
Tôi nhìn anh với vẻ luống cuống.
"Không phải, anh bị đi/ên à?"
"Thả tôi ra, tôi cần đi nặng! Anh không muốn tôi ị ngay trong phòng bệ/nh chứ!"
Tôi sốt ruột vô cùng.
Cố Vịnh Ca rõ ràng không dễ dàng bỏ qua.
Ánh mắt anh lướt trên mặt tôi, sau đó từ từ di chuyển xuống, dừng tại một điểm:
"Quay người lại.”
"Cởi quần ra."