Anh À! Yêu Em Đi!

Chương 12

08/05/2024 12:21

12.

Gần đây, cổ đông của công ty đều gọi tôi là Q/uỷ đòi n/ợ.

Những kẻ đứng về phía bố tôi và của cải nhà tôi đều bị tôi làm đổi chiều hết.

Suýt nữa còn bị giành đến cả cái quần l/ót cũng chẳng còn.

Bên phía Hứa Lạc, vẫn đang dốc sức bôi nhọ tôi.

Hotsearch trên mạng treo những mấy ngày liền.

Tôi chê không đủ, còn lén m/ua giúp cô ta không ít.

Hứa Lạc gọi điện cho tôi: “Hứa Minh Th/ù, cô chịu nhận sai, tôi sẽ tha cho cô.”

Mấy ngày sau, tôi công bố lịch sử trò chuyện của bố tôi và mẹ Hứa Lạc năm đó.

Tôi tự mình tag Hứa Lạc.

“Con riêng biến thành đại tiểu thư, chơi vui không?”

Ngay lập tức, mọi người đều náo động.

“Không phải là mẹ kế à? Hóa ra là tiểu tam đạp đổ chính thất thật kìa?”

“Lật ngược tình thế, lật ngược tình thế rồi!”

“Bạn học của Hứa Minh Th/ù nói, trước đây Hứa Lạc thường m/ắng Hứa Minh Th/ù là con hoang.”

“Trời ạ, còn cả thái tử gia của tập đoàn Tần Thị nữa, trước đây từng đính hôn với Hứa Minh Th/ù, sau đó lại ở bên Hứa Lạc.”

“Cái nết hai mẹ con y như nhau, đều là thứ tiểu tam.”

Thực ra chuyện của mẹ con Hứa Lạc, vốn đã là bí mật ngầm trong giới rồi.

Không làm ầm ĩ, thì mọi người cũng chẳng thèm để ý làm gì.

Mà nay, chuyện này đã sục sôi trên toàn cõi mạng, nhà họ Tần đương nhiên cũng từ hôn.

Hứa Lạc ch*t lặng.

Cô ta không hiểu tại sao lại nhảy đâu ra nhiều chứng cứ như thế.

Lại còn có các loại bình luận đi theo nhiều chiều hướng khác nhau nữa.

Đây là bài học đầu tiên mà dì dạy tôi: Dư luận là thứ có thể thao túng được.

Cơ thể bố tôi khó khăn lắm mới điều dưỡng khỏe hơn một chút, giờ lại tức đến đổ bệ/nh tiếp rồi.

Dì tôi nói: “Cháu cố gắng báo hiếu trước mặt bố cháu nhiều nhiều vào, ngộ nhỡ có thể khiến ông ta ch*t sớm một chút, thế thì cháu cũng bớt lo hơn.”

Tôi biết bố không muốn gặp tôi.

Nhưng ông ta cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác.

Hứa Lạc và mẹ cô ta đều là những kẻ vô dụng, không làm nên cơm cháo gì.*

(*A Đẩu không thể phò nổi (扶不起的阿斗): A Đấu tức Lưu Thiện (con trai Lưu Bị), Hán Hoài đế, vị vua thứ hai và cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc. Lưu Thiện sinh ra trong cung cấm, lớn lên trong phú quý, bản tính nhu nhược, không quan tâm chính sự, là một hôn quân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Cụm từ này dùng để chỉ một người đáng thất vọng, yếu đuối và hèn nhát. )

Giao công ty cho bọn họ, bố tôi sợ đến cả oxi cũng chẳng hít nổi nữa.

Mấy hôm nay Tần Thạc cứ lượn lờ trước mặt tôi.

Hôm nay, hắn vừa bước vào phòng làm việc của tôi, Hứa Lạc cũng bước sau theo vào, dẫn theo cả mấy chị em tốt của cô ta, líu ra líu rít mắ/ng ch/ửi tôi.

“Chị, chị đã kết hôn rồi, tại sao lại còn đi quyến rũ cả bạn trai em nữa?

“Cô giữ liêm sỉ chút không được à? Từ nhỏ cô đã suốt ngày b/ắt n/ạt Hứa Lạc, mau xin lỗi cô ấy đi.”

Lại là cái ống kính máy quay quen thuộc đó.

Bọn họ lại muốn chơi trò dư luận đây mà.

Tần Thạc ngồi một góc, chẳng nói chẳng rằng, hoàn toàn hóa thân thành một người vô hình.

Tôi đi/ên lên, nắm tóc Hứa Lạc, kéo đến trước mặt Tần Thạc, “Đây, đ/á/nh hắn đi.”

“Tôi… tôi đ/á/nh anh ấy làm gì? Người tôi muốn đ/á/nh là chị kìa.”

Tôi mỉm cười: “Thằng đàn ông của cô không biết tự kiểm soát cái chân mình, cứ chạy đến chỗ tôi, cô không đ/á/nh hắn, lại muốn đ/á/nh tôi ấy hả? Thượng đội hạ đạp* à?”

(*Ví thái độ tuỳ theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ yếu đuối thì lấn át, b/ắt n/ạt, nhưng với người cứng cỏi thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.)

Hứa Lạc vênh cổ, còn đang định chỉ trích tôi cái gì.

Tôi t/át cô ta một bạt tai, hung thần á/c sát mở miệng: “T/át hắn cho tôi! Cô không t/át hắn thì tôi t/át cô đấy!”

Hứa Lạc bị đ/á/nh đến choáng luôn, quay đầu khóc lóc ỉ ôi đi tìm bố tôi cáo trạng.

Tần Thạc ngồi đó bất động: “Minh Th/ù, anh nhẫn nhịn bao nhiêu năm như thế không động vào em, trong lòng em có lẽ cũng hiểu…”

“Tôi hiểu, anh không cứng được chứ gì, cút đi.”

Nói xong, tôi gọi bảo vệ đến ném hắn ta ra ngoài.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
5 Mưa To Rồi! Chương 27
11 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm