Giang thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân ra khỏi bùn, bước lên phía trên, định ngồi xuống, đột tôi chân ta mà hít hơi lạnh.
Giang xắn lên, để lộ bắp chân thon dài mạnh, lúc trên bắp chân dày đặc những to bằng ngón tay cái.
"Đây là cái gì vậy?!"
Giang nhảy dựng lên, hốt vỗ vào bắp chân mình.
"Đừng cử động."
Tôi nắm cánh tay ta, từ kẹp giữa hai giọng niệm bắt ch/áy, phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt.
Tôi ném xuống đất, nó ch/áy thành cục rồi rải tro lên chân Giang Ngôn, những trên bắp chân của ta co tròn lại như quả bóng rơi ra.
Ông chủ ngác đứng ngạc tôi, đột quay vội vàng bỏ chạy.
Tôi cầm nắm x/á/c trên nước lâu nhưng sờ vào vẫn ấm.
Giang hưng phấn nắm tay tôi.
"Kiều đại tuyệt quá. Đây là loại chú gì vậy? Cậu vừa đọc câu chú gì? hỏa chú hả? hỏa chú: chú đ/ốt lửa)
"Tôi nói nhiêu lần rồi, làm việc phải nói đến học, của tôi nhiều phốt pho. Bây nhiệt độ cao, giấy để hồi sẽ động bốc ch/áy. Ngoài phốt pho, còn độ mặn cũng cao, sợ là thứ này.”
Giang buông tay tin tôi, giống như tôi nói dối.
“Vậy vừa đọc câu chú gì thế?”
Tôi: "Anh cứng à."
Giang Ngôn: “…”
Tôi cầm những đó tay rồi ngước mặt trời, những thông thường toàn thân sẽ đen, nhưng loại dưới bụng lại đường đỏ nhạt.
Tôi hiểu chuyện gì ngôi phải là ngôi bình đất phải là đất bình những chắc cũng phải là những bình thường.
Vừa rồi tôi cố ý bày ra chút mánh khóe để ông chủ liên lạc người đứng xem hắn còn th/ủ đo/ạn gì.
Quả nhiên, ông chủ liền chạy về làng, tìm được chiếc thoại căn nhà gạch đỏ rồi bắt gọi điện.
"Người họ Kiều thật dễ đối phó, chỉ sợ sẽ ra chuyện ý muốn.”
Một giọng nói khàn khàn trầm vang lên từ kia thoại: “Hiểu rồi, cần giữ lại, gi*t cô ta đi.”