…Thật hết chẳng có câu lọt tai cả.
Vậy thì nghe nữa.
Tôi hôn trai, im lặng.
Nhưng chút nào, luôn trốn.
Đến cắn rá/ch tôi, rồi kéo định đi.
Rõ ràng ngọt trên cho mềm tính toán trốn nữa.
Thế biết điều.
Tôi rút gậy golf ở ra, từng bước tiến về phía trai.
"Anh đi một nay, đổi khóa rồi."
Nói rồi, gậy chút do dự quật khoeo anh.
Anh rên một tiếng, xuống theo cánh cửa, trắng bệch.
"Chạy đi, nữa?"
"Chẳng rồi sao? Dám thì g/ãy anh!?"
"Rất thích Chạy tiếp đi!"
Anh tựa sát cửa, ôm khuôn đớn.
Tôi ném gậy đi, nâng cằm tức lòng.
"Sao em?"
"Sao chứ? luôn bảo ngoan, ngoan?"
"Em thực sự anh, trên đời ai hơn cả."
"Em anh, mà!"
Anh tức ch/ửi như cái máy phát điện.
Tôi nhẹ nhàng nâng bôi th/uốc.
Cảnh tượng chẳng khác gì một giấc mơ.
Tôi nương g/ãy xươ/ng anh, chỉ thôi.
Đau một chút cũng tốt, rồi nghe lời.
Anh khàn cả giọng, nhưng quên kéo chăn ng/ực mình lại.
Khung cảnh xuân mất, tức kéo chăn ra.
Anh tức lần chắn trước người tôi.
"Cố Dã!"
"Đừng càng càng hưng phấn đấy."
Bị câu sốc n/ổ trời cho kinh hãi, im bặt.
Gương đỏ, trắng, xanh, đổi liên tục như tắc kè hoa.
Tôi ngân nga hát bôi th/uốc cho anh.
Bôi th/uốc xong, có vẻ cũng nghĩ thông rồi.
Anh thở dài, tránh mắt nghịu:
"Nếu ở bên em, có thể nh/ốt không?"
Tôi nhướng mày. Anh là người rất giữ một khi hứa thì chắc chắn nuốt lời.
"Ở bên nhau, nh/ốt anh, nhưng được chạy."
Sau một khoảng im lặng rất nói: "Như là sai, biết không?"
Tôi ném tăm bông đi, nắm lấy mắt cá anh:
"Emi anh, ở bên thì có gì sai?"
"Em thì dễ lắm. thích đàn piano, cứ quấn lấy bắt m/ua cho. Vậy chỉ chơi được ba ngày bỏ xó.
Bây giờ anh, nhưng lỡ sau chán rồi thì sao? Khi đó, bao nhiêu năm chúng ta cũng chẳng còn gì cả."
Anh tôi, mắt nghiêm túc bất lực.
"A Dã, cuối cùng chúng ta trở người xa lạ."
Tôi vài giây, sau cúi đầu hôn anh, đối diện mắt kinh ngạc và bất anh.
Dưới sự quấn quýt dù là người lạnh lùng đâu cũng ngửa cổ lên.
Tấm giường nhăn nhúm. Anh trần nhà, như một con thiên nga chờ hành quyết.
Nhưng là con d/ao gi*t anh, là con dã thú kéo xuống lầy.
Anh tôi, trong mắt hiện thứ xúc u ám tài hiểu nổi.
Đột nhiên, cắn yết hầu tôi, từng chữ từng chữ nói:
"Nếu anh, thì được rời xa anh."
Tôi cười khẩy một tiếng:
"Phải là rời xa mới đúng."