"Ngôn Ngôn, người thế nào rồi?"
Từ Hướng Dã xách giỏ trái cây và bó hoa bước vào.
Cậu ta không biết chuyện đêm qua.
Chỉ biết tôi và Lục Vân Trạm lại tiếp tục xin nghỉ cùng nhau.
Tôi quay mặt đi, giọng đầy bực dọc: "Không được như ý cậu đâu, tạm thời chưa ch*t được."
Chẳng phải Từ Hướng Dã luôn mong tôi gặp nạn để sau này không b/ắt n/ạt Lục Vân Trạm, hai người họ mới được tự do ở bên nhau sao?
Theo tính cách nguyên chủ, đương nhiên sẽ không để cậu ta toại nguyện.
Tôi hét ra cửa: "Lục Vân Trạm? Ch*t đâu rồi?"
Không ai đáp lại.
Tôi tiếp tục gọi: "Bố? Mẹ? Anh?"
Phòng bệ/nh vắng lặng, những người khác cũng không biết đi đâu mất rồi.
Đặc biệt là Lục Vân Trạm, gan to bằng trời, dám không ở đây khi tôi như thế này.
Tôi không muốn ở một mình với Từ Hướng Dã.
Dù cậu ta là nhân vật thụ chính lương thiện ngây thơ, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt cậu ta, tôi đều thấy bứt rứt.
Toàn thân Từ Hướng Dã toát ra sự kỳ quái, không hài hòa chút nào.
Từ Hướng Dã xoay người khóa cửa phòng, tiến về phía tôi.
Linh cảm bất an dâng lên.
Ánh mắt dính như keo của cậu ta dán ch/ặt lên người tôi, bàn tay thô ráp nắm ch/ặt tay tôi.
Tôi giãy mãi cũng không thoát được.
Từ Hướng Dã lại lộ ra ánh mắt khát m/áu đó, tựa như mãnh thú hoang dã.
"Tiểu thiếu gia, cậu đổi người b/ắt n/ạt đi."
"Ví dụ như tôi, tôi chịu đò/n giỏi. Thân hình cứng như gỗ của Lục Vân Trạm, đ/á/nh vào tay cậu còn đ/au."
"Thật ra từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thích cậu rồi."
Từ Hướng Dã nói rất nhiều.
Như việc cậu ta không kiểm soát được thân thể, mỗi lần thấy tôi b/ắt n/ạt Lục Vân Trạm, cậu ta như người máy bị điều khiển, buông lời kinh t/ởm.
Lần lượt c/ứu Lục Vân Trạm trước mặt tôi, nhưng sau mỗi lần lại muốn nôn mửa.
Từ Hướng Dã cảm thấy thú vị, chỉ cần đến gần tôi và Lục Vân Trạm, sẽ xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Như có kịch bản vô hình đang gi/ật dây tất cả.
Mỗi lần thấy tôi dùng danh nghĩa b/ắt n/ạt để thưởng cho Lục Vân Trạm, cậu ta lại gh/en đi/ên lên.
Cảm giác kỳ quặc trước đây của tôi về Từ Hướng Dã giờ đã có lời giải.
Từ Hướng Dã càng nói càng đi/ên lo/ạn, ánh mắt dừng lại ở vết tích trên cổ tôi, đột nhiên sững sờ.
Cậu ta như kẻ đi/ên lật cổ áo tôi, nhìn thấy dấu vết Lục Vân Trạm để lại, ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Phải kịch liệt thế nào mới khiến những vết cắn còn nguyên đến giờ?
"Cái này là gì?"
"Lục Vân Trạm làm à? Tại sao là hắn? Tôi chỉ đến muộn một ngày thôi mà?"
Từ Hướng Dã kéo tay tôi đ/ập vào mặt mình: "Đánh tôi đi."
"Muốn b/ắt n/ạt thế nào cũng được, đừng quan tâm Lục Vân Trạm nữa được không? Tôi sẽ ngoan hơn hắn."
Tôi dùng hết sức đẩy cậu ta ra, mặt lạnh như băng: "Từ Hướng Dã, cậu đến đây phát đi/ên à?"
Dù bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi bây giờ rất hoang mang.
Tình tiết giờ đã lệch hoàn toàn.
Tin tức quá chấn động, tôi không kìm được, tức gi/ận tột độ, lại ngất đi.
Vài phút sau tôi tỉnh dậy.
Từ Hướng Dã thấy tôi ngất đã vội chạy đi gọi bác sĩ.
Tôi chọc chọc hệ thống: [Huynh đài ơi, giờ phải làm sao?]
Hệ thống ngập ngừng: [Chạy đi.]
[Phần còn lại để tôi lo.]