Tên này ở phòng gym luyện tập hăng say một trận, chẳng mấy chốc đã đẫm mồ hôi.
Cổ và xươ/ng quai xanh Hứa Thận ướt đẫm mồ hôi, anh ngồi dậy, hướng về phía tôi.
Ngón tay anh chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi để thoáng khí.
Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ quay mặt đi.
Quá đáng lắm!
Đều là chị em với nhau, cần gì phải ra vẻ với tôi?
Nồng độ pheromone trong không khí dần tăng lên, quả nhiên thoang thoảng mùi th/uốc lá, da thuộc, pha lẫn chút rư/ợu rum nhẹ nhàng.
Tôi lập tức hếch mũi, ngó nghiêng tìm ki/ếm.
Vừa đứng dậy, mùi hương đó bỗng trở nên nồng nặc.
Ánh mắt sắc bén của tôi lao thẳng về phía cửa, dán ch/ặt vào Hàn Lâm vừa từ nhà vệ sinh quay lại.
Ra là cái tên này!
Tôi với tốc độ ánh sáng lao tới ôm cổ cậu ấy kéo ra ngoài:
"Hay lắm, khiến tôi phải tìm rất lâu!"
Hàn Lâm ngơ ngác hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Tôi đưa mũi hít sâu một hơi ở cổ cậu ấy:
"Đây là pheromone của cậu à?"
Hàn Lâm ngẩn người, ngập ngừng: "Ừ... Đúng vậy."
"Hôm sinh nhật cậu cắn tôi khá dữ đấy nhé!"
Hàn Lâm x/ấu hổ vuốt tóc.
"Cưng à, lúc đó tôi đang vội mà."
"Rốt cuộc cậu đã bơm bao nhiêu pheromone vào người tôi? Đến hơn một tháng rồi mà vẫn còn dư lượng."
Hàn Lâm gượng gạo cười:
"Hì, hì hì."
Thấy cậu ấy giả vờ ngây ngô định qua mặt, tôi cũng không vòng vo nữa:
"Đi bệ/nh viện với tôi, pheromone Alpha cậu để lại khiến tôi bị phụ thuộc, cần trích một ít pheromone nguyên bản của cậu để pha chế th/uốc."
Hàn Lâm đột nhiên cứng đờ người.
Tôi liếc cậu ấy: "Sao? Dám làm không dám chịu?"
"Không... Không phải..."
Hàn Lâm ấp úng, mắt láo liên nhìn quanh, mồ hôi ở tóc mai chảy ròng ròng:
"Cưng à, pheromone Alpha trong cơ thể cậu... Không phải của tôi..."
Tôi lại ngửi cậu ấy một cái:
"Chính là mùi này mà!"
Th/uốc lá, da thuộc, rư/ợu rum.
Chỉ có điều ngọt hơn một chút.
Người Hàn Lâm quá ngọt ngào.
Lười tranh cãi với cậu ấy, tôi định gọi hai đứa bạn cùng phòng khác, trói thẳng tên này tới bệ/nh viện.
Hàn Lâm cuống quýt:
"Giang Ninh, tôi cũng là Omega mà!"