Trong luồng ánh sáng trắng chói lòa ấy, khi tiếp nhận xong ký ức, nước mắt tôi đã ướt đẫm cả mặt.
Tôi lại nghe thấy giọng nói ấy hỏi điều gì đó, tôi lau khô nước mắt, gật đầu đồng ý từng điều một.
Khi tôi chuẩn bị quay lưng rời đi, từ trong ánh sáng bất ngờ lao ra một người, cô ấy không nói không rằng liền vung tay t/át tôi một cái!
Một tiếng "bốp" vang lên đanh gắt.
Tôi chẳng đ/au chút nào, bởi tôi biết chính là cô ấy.
Là Thanh Thanh.
Cô ấy trở lại hình dáng g/ầy gò nhưng cứng cỏi từ mấy trăm năm trước.
Tính cách cũng y hệt, vẫn hung dữ như thế.
Cô ấy gào thét vào mặt tôi: "Ra vẻ anh hùng làm gì! Mạng cũng mất rồi!"
“Anh ng/u à! Né qua được mười hai giờ là xong rồi, việc gì phải chui ra!”
Tôi cũng không chịu thua, quát lại: “Cô thì khác chắc? Đồ đầu heo! Cô có thể chạy ngay lúc dụ bọn chúng sang phòng 1402 kia mà! Sao còn quay lại tìm tôi làm gì?”
Cô ấy càng hung dữ, trợn mắt m/ắng tiếp:
“Không phải vì anh ng/u à! Chậm tiêu! Tôi đúng là m/ù mới quay lại! Rõ ràng sắp thành m/a rồi, đáng lẽ ra nên bỏ mặc anh cho ch*t!”
Tôi tức tối quát:
“Được! Tôi ng/u! Vậy thì mỗi người một đường! Cô đi hướng kia, tôi đi hướng này! Ai quay đầu lại là chó!”
Cô ấy sững người.
Tôi tức gi/ận quay lưng định đi.
Cô ấy bất ngờ xô tôi một cái, ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm không nói.
Tôi không thèm để ý, thật sự định bỏ đi.
Cô ấy lại hét vào mặt tôi:
"Anh không cần tôi nữa sao!"
Tôi cũng dứt khoát:
"Không cần nữa, cô đi đi!"
Cô ấy bỗng oà lên khóc, nhưng tôi cũng chẳng muốn quan tâm nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Cô ấy lại lao tới, một tay ôm ch/ặt cánh tay tôi, tay kia đ/ấm mạnh vào ng/ực tôi, vừa khóc vừa nói:
"Anh nói dối! Anh nói dù có lạnh có đói thế nào, chúng ta cũng không bao giờ chia lìa! Sẽ mãi mãi bên nhau mà!"
"Chính là nói dối cô đấy!"
Tôi muốn đẩy cô ấy ra, nhưng phát hiện cô ấy nhất quyết không buông.
"Tôi không thèm quan tâm!"
Cô ấy khóc càng dữ dội hơn.
"Đừng bỏ rơi tôi được không? Tôi, tôi không cứng đầu nữa! Anh không ng/u, tôi không ch/ửi anh nữa được không? Ôm, ôm tôi thêm một lần nữa, ôm tôi thêm lần nữa..."
Tôi muốn ôm cô ấy, nhưng tôi thật sự phải lên đường rồi.
Tôi vừa đạt được đồng thuận với giọng nói ấy rằng, kiếp sau, tôi vẫn muốn ở bên cô ấy.
Và cái giá phải trả vẫn là, mười tám lần mười tám tầng địa ngục.
Chỉ ba trăm mấy năm mà thôi.
Vẫn như lần trước, một mình tôi đi.
Nhưng tay cô ấy ôm quá ch/ặt, tôi không thể đẩy ra.
Tôi chỉ có thể nói: "Được rồi, cô cứ đợi tôi... đợi tôi ba trăm hai mươi bốn năm nữa, được không?"
Cô ấy lại đ/ấm mạnh vào vai tôi, hét: "Tôi biết ngay mà! Thằng khốn... đồ khốn nạn! Anh lại định bỏ tôi đi một mình..."
Tôi cười nói: "Cô đợi tôi đi, cô đi hướng kia, tôi đi hướng này, tôi xuống địa ngục thôi, cô lên nhân gian đợi tôi trước."
"Tôi không! Tôi muốn đi cùng anh!" Cô ấy siết ch/ặt cánh tay tôi: Tôi ch*t cũng không buông đâu! Anh dẫn tôi đi được không? Tôi không sợ địa ngục… Tôi không muốn chuyển kiếp một mình nữa,tôi muốn ở bên anh..."
"Địa ngục đấy, đ/áng s/ợ lắm."
Những ký ức về địa ngục, tôi không dám nhớ lại.
Nhưng dù khóc rất nhiều, cô ấy vẫn kiên quyết.
"Không sợ! Tôi không sợ đâu! Tôi phải đi cùng anh, đừng bỏ rơi tôi nữa..."
Tôi nghiêng người ôm cô ấy vào lòng.
"Vậy chúng ta, cùng xuống địa ngục nhé?"
"Ừ!"
Cô ấy cắm mặt vào ng/ực tôi, dù nấc nghẹn, như thể sẽ không bao giờ rời xa nữa.
Nghĩ về kiếp ngắn ngủi này, quả thật có chút phi lý.
Nhưng dù đ/á/nh mất mọi ký ức, rốt cuộc tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy em.
Dù biến thành hình dạng nào, tuổi tác nào, tôi vẫn sẽ… yêu em.