Trước mắt bỗng nhiên hiện lên khung cảnh.
Mẹ cõng lên bệ/nh trấn, lại không cẩn thận nôn khắp người mẹ.
Bố cười phúc hậu lấy mèo mướp nhỏ mà hằng phía sau lưng.
Ngày thi đậu học trọng người bố trước giờ chưa bao giờ nhúng tay việc bếp núc đã làm cho bàn đầy đồ ăn dù nấu còn vụng về, lóng ngóng.
Khuôn mặt bọn họ hiện trước mắt tôi.
Bọn họ dịu dàng, hiền từ, có phẩm chất những bậc cha mẹ tốt.
Nhưng mặt bọn họ, hoàn toàn không như mặt đôi nam trước mắt giờ.
Bố mẹ dù có thành dáng vẻ nào thì cũng đều sẽ không làm cảm thấy sợ hãi quái dị.
Tôi đã hạ quyết tâm.
Dưới mắt kinh ngạc Diên, đã rạ/ch cổ họng đôi nam kia.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ phản kháng, như dự liệu bọn họ không hề làm vậy.
Trong mắt bọn họ đầy vẻ c/ăm còn xẹt qua tia kinh hãi.
Mà khoảnh khắc tất cả mọi trước mắt như bị thiết lập lại, phân tách thành mảnh vỡ nhỏ.
Tôi thấy Diên đứng ở đó, ta bất động ánh mắt vô phức tạp.
“Em làm được rồi, Mạt Mạt.”
Giọng nói lại được phát ta.
Cuối Diên mất tăm, trước mắt bố mẹ hiện.
Đây là bố mẹ tôi.
Bọn họ nắm tay nhau, cười tôi.
“Mạt Mạt, làm được rồi.”
Nước mắt không chịu kh/ống ch/ế cứ thế rơi lã chã như những hạt châu rơi.
Cuối cùng, bọn họ cũng hóa thành những mảnh vỡ, mất trước mắt tôi.