Khi gặp lại Trần Vĩ, tôi suýt nữa không nhận ra.
Nó mặt mày tái mét, hai quầng thâm dưới mắt, đầu bóng nhờn, đắp chăn, hơi thở yếu ớt nằm trên giường nhà mình, gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Trên bàn cạnh giường còn bày lộn xộn một đống th/uốc, trong phòng tràn ngập một mùi lạ.
Chú Trần dẫn tôi vào, ghé sát tai Trần Vĩ nói:
"Kim Giác đến thăm con này."
Nói xong, chú Trần ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Trần Vĩ nửa tỉnh nửa mê, từ từ mở mắt, nhận ra một lúc, đôi mắt khẽ khép đột nhiên mở to.
Kinh hãi, bất an, còn có một tia oán h/ận.
Tôi chưa từng thấy Trần Vĩ như vậy, thậm chí có chút sợ hãi.
Trần Vĩ cười lạnh một tiếng:
"Mọi người trong nhà đều nghĩ tôi đi/ên rồi."
Trong lòng tôi thắt lại, điều mình lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Trần Vĩ đưa hai tay từ trong chăn ra, tôi lập tức sững sờ.
Trên tay nó đầy vết thương, còn bị trói ch/ặt bằng dây.
"Bây giờ chỉ có cậu mới có thể chứng minh tôi không đi/ên."
Tôi quá thân với Trần Vĩ, đương nhiên biết nó không đi/ên, vội vàng bước lên xem vết thương.
Trần Vĩ lập tức tránh ra, không cho tôi chạm vào, dùng đôi mắt đầy tia m/áu nhìn chằm chằm hỏi:
"Tối hôm đó cậu thấy cái gì?"
"Tôi..."
Tôi không biết giải thích thế nào với nó.
"Lúc đó cậu không thấy thứ gì sao?"
Trần Vĩ lại hỏi.
"Thấy cái gì cơ?"
Lúc này tôi chỉ có thể giả vờ ngây ngô.
...
Trần Vĩ cười lạnh một tiếng, đột nhiên nói một tràng như sú/ng liên thanh:
"Tháng trước hai đứa mình đi sạp sách cũ tìm truyện tranh, cậu vừa cầm cuốn 'Thiên Tử Truyền Kỳ' lên mở ra, hét lên một tiếng rồi vứt ngay đi."
"Còn có lần chúng ta đi xe buýt, cậu vừa ngồi xuống, bịt mông rồi bật dậy."
"Lúc huấn luyện quân sự, huấn luyện viên chưa ra lệnh, một mình cậu đột nhiên đi đều bước."
Trần Vĩ nói một hơi hết những chuyện này, tôi nhất thời cũng không nói nên lời.
Mấy lần đó, đúng là tôi đã va phải thứ gì đó.
Mặc dù tôi đã quá quen với nhiều nhân huynh, nhưng vẫn có những nhân huynh đ/ộc đáo gây rối theo những cách đ/ộc đáo, khiến tôi không kịp trở tay.
Ví như lần huấn luyện quân sự, ai ngờ ban ngày ban mặt có một nhân huynh trông giống huấn luyện viên đột nhiên ra lệnh cho chúng tôi?
Ai mà nghĩ được sau đầu anh ta có một cái lỗ?
Tôi tưởng mình che giấu tốt, không ngờ Trần Vĩ lại thấy hết.
Trần Vĩ không nói, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt oán h/ận pha lẫn thất vọng.
Ánh mắt ấy khiến tôi rất khó chịu.
Nhưng những chuyện này tôi thật sự không thể nói, thậm chí nghĩ thôi cũng không được.
Trần Vĩ bỗng cười, nói:
"Bố tôi định đưa tôi đến bệ/nh viện An Định, giường bệ/nh đã sắp xếp xong rồi."
Bệ/nh viện An Định, là bệ/nh viện t/âm th/ần địa phương chúng tôi.
Trần Vĩ lúc bình thường hay đùa giỡn, câu thích nói nhất là:
Cậu vừa chạy ra từ bệ/nh viện An Định phải không?
Cả hai chúng tôi đều không nói gì, cứ thế im lặng.
Chúng tôi đều không nói, cứ im lặng như vậy.
Đó là mấy phút khó chịu nhất trong đời tôi.
Từ ngày bị hại bởi tà thuật Mượn Thọ Sinh H/ồn năm mười tuổi, mạng âm của tôi đã bị tổn hại.
Người bình thường tiếp xúc với tôi sẽ cảm thấy không thoải mái, bởi vì những người nh.ạy cả.m có thể cảm nhận được, trên người tôi có một luồng khí u ám, hơn nữa đầu óc không minh mẫn, ngây ngây ngô ngô.
Cho nên tôi không có bạn bè, dù học hành khá nhưng giáo viên cũng không quan tâm.
Nhưng Trần Vĩ thì khác, như thể nó đã để ý đến tôi, ngày đầu tiên nhập học đã chủ động bắt chuyện với tôi, rảnh rỗi lại rủ tôi đi chơi, không hiểu sao lại trở thành bạn thân, là người bạn duy nhất của tôi thời cấp ba.
Nó không biết, mỗi lần chúng tôi chơi cùng nhau, xung quanh đều có nhân huynh vây quanh.
Chuyện tối hôm đó, có lẽ là do tôi mà ra.
Từ năm mười tuổi tôi chưa từng nói lại chữ đó, vậy mà đột nhiên thốt ra, thật là q/uỷ dị.
Tôi không thể làm ngơ được nữa.
Thế là nói với Trần Vĩ:
"Trước tiên hãy nói cho tôi nghe xem tối hôm đó cậu gặp phải chuyện gì?"
Trần Vĩ dường như rất không muốn nhớ lại tình huống lúc đó, nó dùng ánh mắt ra hiệu về phía lọ th/uốc bên cạnh.
Tôi lấy ra hai viên th/uốc, giúp nó uống.
Uống th/uốc xong, Trần Vĩ bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện tối hôm đó, trên mặt dần dần hiện lên vẻ sợ hãi.