Trong nhiệm vụ, tôi cố tình để mục tiêu trốn thoát.

Vì thế khi Bạch Khê xuất hiện, hắn nhìn thấy cảnh tôi đang đứng đó với cánh tay m/áu chảy ròng ròng lộ cả xươ/ng trắng, còn đang phân vân không biết có nên tự b/ắn thêm một phát vào vết thương không.

Hắn đã lao về phía tôi. Không chút do dự x/é vạt áo mình làm băng cầm m/áu, quấn ch/ặt lên cánh tay tôi. Kiểm tra kỹ lưỡng khắp người tôi: "Còn chỗ nào bị thương không?"

Tôi lắc đầu. Tôi nói, Cảnh sát trưởng Bạch, tôi lỡ để mục tiêu trốn mất rồi.

Nhưng Bạch Khê chỉ thở phào nhẹ nhõm, bảo tôi: "Không sao, miễn là không bị thương nặng là được."

Bạch Khê gọi người đưa tôi đến bệ/nh viện.

Vết thương này nhìn đ/áng s/ợ thôi chứ không tổn hại gì nghiêm trọng.

Sau khi băng bó xong, làm đủ các xét nghiệm, hắn cũng xử lý xong mọi việc và đến.

Lúc hoàng hôn, hắn dẫn tôi đi ăn một tô sủi cảo.

Đó là tô sủi cảo bình dân giá mười đồng. Nhân thịt hơi ít. Nước dùng hơi mặn.

Từ khi dùng mạng sống đ/á/nh đổi lấy địa vị nhất định, ngày nào tôi cũng chọn những thứ đắt tiền nhất, ngon nhất để ăn. Giá trị tương xứng. Thứ tôi đ/á/nh đổi bằng mạng sống này, không đáng là thứ rẻ mạt.

Nhưng Bạch Khê lại bảo đây là món hắn ăn từ nhỏ đến giờ. Mỗi lần ra viện đều ăn một tô. Cảm thấy ngon. Cũng thấy lòng an ổn. Nên đưa tôi đến ăn, hy vọng tôi đừng chê.

Thế là tôi lặng lẽ ăn hết, ăn xong lại gọi thêm một tô nữa.

Bạch Khê nói ngon, thì nhất định là ngon.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm