Ngoại truyện: Nhật ký trong lòng Lục Văn Xuyên
Ngày thứ nhất.
Hình mới dọn ký xá.
Không hẳn beta.
Không thú.
Ngày thứ ba.
Hiếm mới đ/á banh về ký xá lần, đụng mới kia.
Người vừa vừa cao, dáng dấp thật thanh tú.
Có vẻ tính tình yếu đuối.
A, giọng hỏi cũng êm ái.
Vẫn thú.
Ngày thứ bảy.
Mỗi ngày bé nhỏ đều dậy sớm, thấy liền bỏ chạy.
Được, quấy thì tốt.
Ngày thứ mười lăm.
Phiền tại sao luôn luôn bận rộn vậy?
Ngày thứ mươi.
Đến kỳ dịch rồi.
Rất muốn muốn bay cái thế giới này.
Bổ sung:
Thì Ôn còn bị bắt được.
Ừ, đáng yêu.
Hơi cho thấy thú.
Ngày thứ mốt.
Có ứ/c hi*p Ôn phép lịch sự cũng giúp ấy lần.
Nhưng thấy ấy vừa lút sát vừa cười tr/ộm.
Ừ?
Cậu ấy cười cái gì?
Dễ dàng thỏa mãn vậy?
Vậy kéo khoảng cách với ấy vậy.
Vì vậy quyết định chủ động ấy đến bệ/nh tôi, ngờ bệ/nh kinh động đến tôi.
Được rồi, m/ắng trận.
Quen rồi.
Chẳng qua lần Ôn mặt giúp tôi.
Tôi sống gò rõ đang sợ hãi nhưng làm vẻ định ấy, bỗng thú kia tăng lên gấp công thêm ý muốn làm riêng.
Người thật cho bất ngờ.
Thật muốn... B/ắt n/ạt ấy, giữ ấy.
Vì vậy đã ấy.
Rõ ấy nhưng vẫn thấy ấy mùi thơm.
Là loại cám dỗ sự non nớt.
Cậu ấy còn đôi mắt ướt át nói những lời cho miệng đắng lưỡi khô, nói pheromone vị tuyết mùa.
Cái này khác gì trực hỏi loại nào vị nào?
Nhưng mà vui.
Tại sao pheromone Ôn chừng mười tan hết?
Ngày thứ hai.
Tôi bắt chủ động đến Ôn Mạt.
Muốn vô tình pheromone mình ấy.
Tuy tốn công vô ích.
Mỗi lần pheromone cũng kéo dài tới mấy đã tán, đành ngừng tản pheromone về ấy.
Phiền thật.
Tại sao ấy beta?
Ngày thứ bốn mươi.
Hôm nay liếc tuyến thể Ôn phát hiện dấu răng lần trước đã sắp biến mất.
Đột hơi ngứa răng.
Vì vậy cớ "rối lo/ạn kỳ dịch cảm" kéo ấy rừng cây nhỏ trường học.
Cắn tuyến thể ấy, lòng bàn tay nhận động cổ ấy liên tục nhảy lên.
Vừa sống động vừa ngoan ngoãn.
Bị đ/au cũng nghẹn ngào nhỏ giọng khóc, đôi mắt và môi đều đỏ lên.
Giống anh đào, giống ráng chiều.
Tôi càng chịu hơn.
Ngày thứ năm mươi.
Cảm nhận được Hành đang b/ắt n/ạt Ôn Mạt.
Tôi chạy đi/ên trở về c/ứu ấy, lút gọi điện thoại nghiêm thằng ngốc kia.
Người luôn tâm đến chuyện riêng lần tiên tò mò hỏi:
"Lục Văn Xuyên, con đương?"
"Vẫn chưa."
"Là thằng nhóc đó?"
"Đúng, còn nhớ ấy."
"Ba đương nhớ chống đối Thật vô dụng. Một cũng được."
"Cậu ấy nhát gan, từ từ."
"Beta thể giữ, con từ từ ích lợi gì, ngay mình cũng được, vô dụng."
"Con biết rồi."
"Biết được, thư ký giúp trai bé nhỏ con giải quyết chuyện lo đương con đi, chớ nhúng tay vào."
Người lùng cúp điện thoại.
Nhưng âm nhếch khóe miệng.
Thì nhớ Ôn thì ông ấy cũng vô tình.
Quay Ôn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó chờ tôi.
Trên gương mặt trắng nõn thanh còn đỏ do vừa rồi bị giày vò.
Ngồi ở đó giác tồn tại, nhưng vô đặc biệt.
Cực kỳ đáng yêu.
Khiến cho thôi.
Có vẻ sau được Ôn tất mọi chuyện đều tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, nhất định làm cho pheromone hoàn toàn ngấm cơ thể ấy.
Beta tự do.
Nhưng ấy tôi.
Chỉ thể tôi.
(Hết)