“Aaa...”
“Aaa... gi*t người... gi*t rồi...”
Nhân viên khách đi/ên cuồ/ng hét lên, vừa hét vừa quay chạy đi, tôi quay lại nhìn, đàn tôi lôi ra kia cứ sàn mà hề động anh - ồ, anh có đầu.
Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nhìn tay anh vẫn đang cử động mà.
Tôi đến bên cạnh anh ta, ngồi xổm quan sát tỉ mỉ.
Miệng anh rất gọn, mép da rất ngay bị lật quăn, lạ hơn có m/áu chảy ra. Cả một giống được thứ gì đó trong suốt đậy kín lại.
Tôi bừng tỉnh.
Người vậy mà thủy, đã thế còn phủ lợi nhất, anh có năng rời với mình.
Hễ nhắc đến thuật đầu, mọi thường sẽ nghĩ đến các nước Đông Á, nó được gọi tà thuật Dương, khởi ng/uồn thuật thực ra rất phức tạp.
Nó sản phẩm việc kết hợp giữa thuật Mao Sơn, thuật vu Giang sự dung hợp giáo Ấn độ.
Thuật khái chia thành ba loại theo các vật khác nhau, th/uốc, m/áu q/uỷ.
Dẫn th/uốc thuật vu gần giống nhau, năm loại làm vật người, bị phải tiếp xúc với th/uốc mới có thể trúng thuật đầu.
Dẫn m/áu m/áu làm vật dẫn, lợi trong đó q/uỷ.
Phi mức độ cao trong q/uỷ.
Phi những thông làm pháp để khiến mình rời khỏi nhau, xa dặm, nguyền rủa trả th/ù bị trúng.
Nghe nói nếu luyện được phi thì phải trải 7 giai đoạn, giai kéo dài chín tám mốt ngày. Trong 6 giai đầu, ngoài phần thì lục phủ ngũ tạng sẽ bay theo ra ngoài.
Tưởng tượng một cái kéo theo một ruột dài ở bên dưới, cần làm phép niệm thì bình thường nhìn thôi ch*t khiếp rồi.
Đã thế sau bay ra ngoài thì nó sẽ hút cạn m/áu những động vật nó gặp được ở đường để duy trì pháp lực cho mình.
Không ngờ đã luyện được phi giáng, chẳng giấu kĩ thể mình gì cả, thật khiến ch*t khiếp.