Đêm khuya, mấy đứa bạn cùng phòng đã lên giường ngủ.
Điện thoại tôi cứ rung liên tục.
Không còn Tống Hoài An cái đứa đeo bám ấy, thì vẫn có Hỗ Dịch và Châu Dự.
Hỗ Dịch nhắn trước, [Bảo bảo, bạn cùng phòng anh đang bị người yêu trên mạng đòi chia tay. Em có bao giờ chia tay anh không?]
Chưa kịp nghĩ cách trả lời, điện thoại lại hiện tin nhắn mới: [Anh muốn nói chuyện với em vào buổi tối.]
Tin này là từ Châu Dự, đọc xong khiến tôi h/ồn phi phách tán.
Ngày nào tôi cũng trốn vào góc khuất nói chuyện với hắn, tối đến thì gửi mấy bài văn tự thu âm sẵn.
Lúc đầu tiểu hào này add được hắn, là vì hắn đăng tin tuyển giọng đọc hay trên ứng dụng m/ua b/án, tôi ứng tuyển.
Hắn coi tôi như công cụ, tôi luyện hơi thở, nói chậm rãi, giả đủ các kiểu giọng cho hắn chọn.
Hắn hài lòng, thỉnh thoảng gửi phong bì điện tử.
Tôi không hài lòng, tôi quấy rối hắn.
Từ chỗ không thèm rep, dần thành một tuần rep một lần, hai ba ngày một lần, cuối cùng ngày nào cũng...
Giờ hắn không bằng lòng với việc chỉ nói chuyện ban ngày.
[Chúng ta chỉ là bạn mạng, anh vượt quá giới hạn rồi.]
Đêm tôi ngủ đối diện hắn, động tĩnh nhỏ cũng lộ hết!
Còn đòi nói chuyện, tôi dám há mồm sao?
Châu Dự không bỏ cuộc: [Chúng ta không phải bạn mạng đơn thuần, em đã hứa làm người yêu anh mà. Vợ ơi, anh muốn gặp em, được không? Anh nghiêm túc, mong em cũng nghiêm túc với tình cảm này.]
Châu Dự ngoài đời càng kiệm lời bao nhiêu thì trên mạng đ/á/nh chữ càng nhanh bấy nhiêu.
Má nó, hắn cũng phải chia tay à.
[Em thấy chúng ta không hợp, em không cần người yêu qua mạng nữa.]
Châu Dự call video tới, tôi chưa tắt chuông, tim đ/ập thình thịch, cuống cuồ/ng tắt máy, vội block luôn Châu Dự.
Từ giường đối diện vang lên giọng nói đột ngột: "Tân Phong, em vừa cúp máy à?"
Tôi vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất, mồ hôi lưng ướt đẫm, miệng nói như bay: "Ba ơi, đêm khuya gọi điện làm gì thế?"
Không dám đáp lời Châu Dự.
"Ừ, con biết rồi, ba đừng lo." Tôi lấp liếm vài câu: "Vâng, ba cũng đi ngủ đi ạ."
Thế giới yên tĩnh trở lại.