5
“Em... ấy... B/éo với thôi.”
Tôi tay về phía bóng lưng của B/éo, cố gắng giải thích.
Anh hung dữ như vậy, chắc chắn m/ắng người.
“Nói gì? Nói về tao?”
Tôi định lắc đầu, nhưng không dám.
Chỉ tỏ ấm kể sự thật.
“Anh ấy nhiều người đuổi.”
Anh khẽ hừ lạnh: “Rồi sao? tìm hiểu này?”
“Không đâu, ấy với mà…”
Chưa kịp xong, mặt càng chịu hơn.
Tôi vội vàng im bặt, cắn môi lẩm bẩm.
“Anh ấy không thích người như bảo nhưng tại sao chứ?”
Tôi đâu giống những người kia.
Khuôn mặt lạnh lùng nhưng điển trai của bỗng nhiên xuất hiện một cười.
Tim tôi như nhảy lên tận cổ.
Anh thật lúc thì hung dữ, lúc cười với người khác.
Tôi không nắm được tâm trạng của anh.
Chỉ dám dè dặt hỏi: Đường... không?”
“Muốn biết à?” Anh mày.
“Ừm... B/éo chị ấy người thích nhất, chị ấy thật sự rất đúng không?”
Tôi nhìn anh, nhưng không trả lời.
Thay đó, nhìn tôi đầu đến chân.
“Thích về thì đi mà tìm hiểu.”
“Em biết hỏi ai ngoài ra, không quen ai cả.”
“Hơn nữa, sao thể đi hỏi này được, B/éo tưởng người đang đuổi hỏi, không chị ấy tưởng tình địch sao?”
Nhà chị ấy giàu nếu chị ấy nghĩ tôi tình địch, rồi nhắm đuổi tôi đi, thì tôi nơi nào để ở nữa?
Nói xong, tôi thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Tôi sai rồi sao?