Tay Lục Hành Chi bị thương, nhưng vẫn phải lên lớp.
Nghĩ đến tin đồn trên diễn đàn, trước khi đến phòng học, tôi chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Trái ngược với vẻ bồn chồn của tôi, Lục Hành Chi lại tỏ ra không mấy bận tâm.
Vẻ điềm nhiên này khiến Chung Tề và Lâm Giản khâm phục sát đất.
Theo lời họ, quả không hổ là tâm thái siêu phàm của người giỏi tuyệt tình tuyệt ái.
Dù bị coi là gay, cậu ấy vẫn có thể thoải mái tự nhiên thế.
Trước sự ngưỡng m/ộ lộ liễu đó, tôi kh/inh bỉ.
Chẳng phải là tự kỷ ám thị sao? Có gì gh/ê g/ớm đâu.
Mãi đến khi đẩy cửa vào, tôi mới nhận ra thế nào là tâm thái vững như kiềng ba chân.
Về mối qu/an h/ệ tình nhân bề ngoài của bọn tôi, lúc đầu những đứa mang định kiến còn xì xào bàn tán.
Nhưng khi thấy tôi và Lục Hành Chi bước vào lớp, chúng đồng loạt ngậm miệng.
...... Rõ ràng một phút trước, chúng còn m/ắng Lục Hành Chi là bi/ến th/ái, đồ đểu giả.
Lũ nhát gan.
Lục Hành Chi không quan tâm, nhưng tôi không chịu nổi chúng ngồi lê đôi mách ở đây.
Tôi đ/ập mạnh tay xuống bàn:
"Mẹ chúng mày, thời đại nào rồi còn ở đây làm trò phong kiến ấy."
"Bọn tao ở bên nhau lâu thế, cậu ấy có phải đồ đểu hay không, tao không rõ hơn à?"
"Tao còn nghe được câu rác rưởi nào xả từ mồm chúng mày ra, đừng trách tao không khách khí!"
Mấy thằng con trai vừa mới hò hét trên diễn đàn bắt bọn tôi cút ra, lập tức sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Có mấy đứa vô dụng, thậm chí còn kéo ghế ra:
"Anh Lục, anh Hạ, hai anh đến rồi à... hehe."
"Lúc nãy tụi em chỉ đùa thôi, đừng để bụng."
Cái bộ dạng ấy, đúng là còn nịnh bợ hơn cả lúc tôi xu nịnh Lục Hành Chi.
Tôi ôm qua vai cậu ấy, buông lời đe dọa.
"Anh Lục của tụi mày, do tao che chở, người của tao, chỉ có tao mới được b/ắt n/ạt, hiểu chưa?"
Mấy thằng con trai gật đầu đi/ên cuồ/ng: "Hiểu hiểu hiểu."
Lục Hành Chi đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.
Bình thường hầu như cậu ấy không có biểu cảm gì, nụ cười này khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Nếu cậu ấy là con gái, đây hẳn là cảnh anh hùng c/ứu mỹ nhân hoàn hảo biết bao!
Cái đuôi của tôi nhất thời muốn vểnh lên tận trời.
Lục Hành Chi ngồi xuống, tôi vừa định quen ngồi ở hàng sau, thì bị cậu ấy nắm lấy cổ tay.
"Đi đâu thế?"
Cậu ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.
Những người khác cũng nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
Ch*t, suýt nữa quên mất lúc này tôi là cái khiên che đạn cho cậu ấy.
Tôi gãi đầu, cười ngượng ngùng, ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu ấy.
"Hahaha, nhầm đường ý mà."
Tôi ngả lưng vào ghế, thở dài một hơi.
May mà Lục Hành Chi đặt thời hạn "làm việc" của tôi chỉ có nửa năm.
Không thì thời gian dài, với diễn xuất vụng về như tôi, chắc chắn lòi ra trăm lỗi.