19.
Vì để chiêu đãi tôi mà hao tư.
Tôi trong một căn phòng ngủ rộng sang trọng, mỗi ăn đều vụ nhiều món sơn hào hải Phu nhân còn dẫn tôi đi dạo phố, thưởng thức các trà chiều tinh xảo.
Cắn người miệng bắt người ngắn.
Tôi cũng sử dụng trăm phần trăm lực để bày trận cho ta, nào chỉnh phong thuỷ, vẽ bình an.
Đáng tiếc người hầu đông như vậy, đầu bếp cũng có người, một người nấu món Hoa còn một người nấu món Tây.
Ngoài còn có các dì, tài xế, quản v.v...
Tôi tài nào tìm ai sắp xếp những thứ trong phòng.
Vì rút dây rừng nên dám điều tra chỉ có điều tra từ từ.
Chiều nay, tôi đang ngồi ở phòng khách thưởng thức trà chiều thì có một vị khách bất ngờ nhà.
Tự nhận mình ngoài giá thú cha Hạo Trạch.
Ăng-ten hóng trên đầu tôi nhiên nhảy lên, ôi trời, thì đây cuộc một có sao?
Cô mới cũng trạc tuổi Hạo Trạch.
Cô chắc chắn một đại mỹ nữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, làn da vô cùng và phượng hơi mang theo vẻ quyến rũ.
Hốc hoe, ấy rằng mẹ ấy đang bị bệ/nh và sẽ còn bao lâu nữa.
Mong cuối đời ấy ấy có nhận lại cha ruột mình.
“Mẹ tôi Chu Uyển Ninh.”
20.
“Răng rắc.”
Mẹ nghe thấy liền bóp nát chiếc ly.
Cô cho biết ta Ninh, năm nay mươi lăm tuổi.
Nghe lúc mẹ ta và cha Hạo Trạch chia thì ấy mang th/ai.
Sau khi cha Hạo Trạch kết hôn, mẹ Ninh một mình sinh đẻ và lớn ta.
“Chắc chắn em Vị Ương, em đáng yêu quá.”
Hứa Vị nhanh nhảy lên, nhưng lại bị tôi ôm ch/ặt.
“Ai em cô! Đồ đàn hôi biết x/ấu Ai biết những có phải sự hay Chỉ cần kể thì bố tôi chắc? chứng đâu?”
Hứa Ninh ngẩng đầu, hoe, nước đọng lại chực chờ xuống, trông rất đáng thương.
“Chúng tôi có làm giám định ADN.”
Tôi nhìn Vị rồi nhìn lại Ninh.
Hứa Vị và Hạo Trạch rất nhau, người đều có ba phần bảy phần mẹ.
Nhưng Ninh chẳng có điểm gì ba Hứa.
Trong lúc giằng co thì Hạo Trạch và cha ta đến.
“Hứa Viễn! Xem làm tốt gì đi!”
Mẹ ôm ng/ực, gi/ận dữ ngồi trên ghế sofa.
Thì thần Viễn? Nghe tai.