“Thật nghiện rư/ợu ra sao?” vừa dứt thím Lưu hiển nhiên h/oảng s/ợ.
“Cháu tình nhìn thấy thím hoảng hốt vì trên bàn đĩa nấm, khi cháu rất nghi ngờ, đang ăn nấm nhưng sao thím thế? Cho khi cháu trong bình rư/ợu của Lưu.”
“Nấm psilocybe được dùng nguyên liệu khi rư/ợu, thím cho Lưu uống mỗi ngày. một nấm thành phần ảo giác nhiên, sau khi ăn trung khu ki/nh hưởng, sinh ra ảo giác gian thời thậm chí xuất chứng bóp méo, ảo tưởng chứng t/âm phân liệt, nếu dùng lần hưởng ki/nh thậm chí t/ử vo/ng, hệt chứng của Lưu trước khi bệ/nh.”
Thím Lưu sắc nhợt, thấy bà ấy r/un r/ẩy cũng nhẫn tâm tiếp.
“Thím Lưu, nấm phải ở chỗ chúng trong thôn biết, thím cho nấu nấm bí mật trong bình rư/ợu.”
Lúc thím Lưu khóc thành tiếng, con trai đỡ lấy bà, c/ăm h/ận nhìn tôi.
“Tôi cũng hiểu, từ sau khi rư/ợu cả cũng khá lên chồng bỗng coi rư/ợu mạng, mỗi ngày uống say khướt, đ/á/nh á/c hơn.”
“Tôi, cũng sống thôi.”
Những im lặng trong khóc của thím Lưu, cảm bà ấy gặp phải, việc cũng trôi qua năm, cuộc sống của bà ấy cũng nửa đời sau phải Lưu đi/ên, đang chuộc tội đây.
Ngay khi vẫn khi thật, tay vào Ngô Húc.
“Ngô d/ao chú?”
Ngô lùng nhìn tôi, dường nhưng nhìn vẫn buộc phải ra.
“Năm ta thần thần bí bí, xem ta th/uốc trong hồ lô. ngờ ta năng bậy cái khi lấy ta ý gì.”
“Chú Ngô.” giọng c/ắt ngang ta: “Nếu cho.”
“Tin rằng nay thấy lạ ra từ Ngô, khóc oán, khiến cho rất đồn rõ cũng lan ra từ đây. Nhưng con gà trứng vàng Ngô, đúng Ngô?”
Lúc trong Ngô ngập tràn c/ăm h/ận.
“Tôi may mắn được ở cách gần, nữa lại.” vừa lên, trong chớp khóc q/uỷ dị vang vọng khắp sân.
“Sau khi quay đi rất lần, thật rất người, song tiên tri của d/ao cho gợi nếu đây của loài động vật không? Để kiểm chứng đoán của gửi đoạn cho giảng chuyên sinh vật học ở trường, nhờ gắng của ấy đồng nghiệp cuối cùng cũng được loài vật này.”
“Kỳ gọi lồ, loài lưỡng cư thế giới, tập ưa động, ưa tối gió, nuôi ở nơi núi vây quanh, cối tươi tốt, dân cư thớt, tương đ/ộc lập, yên tĩnh, râm mát. Môi trường nhiên của thôn Kim Dậu vừa rất phù nuôi gần đây thị trường nhu rất theo tra giá một cân lên tệ.”
“Trong sân đặt thùng gỗ, chắc chắn thức ăn. Nếu đoán lầm hàng con đang được nuôi ở trong sau sân chú.”
Nuôi kỹ thuật nuôi nhất, Ngô sân rộng, thích xây nuôi nhất.
“Thực ra, từ đầu cuối, d/ao hề mang xui xẻo cho chú, điểm của ấy khiến nhận ra con đường tiền, đáng tiếc trong làng học theo, chia miếng bánh nên giấu giấu diếm diếm bằng giải thích thế lực m/a q/uỷ che ích kỷ của mình.”
Ngô vạch trần thẹn quá hóa gi/ận, h/ận lườm ch*t Hai rất tức gi/ận, việc khiến ấy gi/ận cả việc đám cưới của mất cô dâu.
“Ngô thoát nghèo giàu chúng nghĩ bao cách thử bao đường, cậu giấu vậy.”
“Kỳ lồ chứ, nó bậy gì, nó quen con gái này, chừng bỏ bùa rồi.”
Tôi thầm da dày thật: “Vậy mời dẫn xem đi.” Hàng con lý trong thời gian ngắn.
Ngô vẫn cãi nhưng Ngô xua tay: “Bỏ đi bỏ đi, chúng ta hồ xin trưởng thôn, xin người, mũi người, này, xây dựng con đường huyện trong thôn chúng chia kỹ thuật nuôi lồ, được không?”
Ông Ngô Hai cũng nữa. Mọi xung quanh mắ/ng ch/ửi khiến Ngô thật ở thêm nữa, đẩy Ngô đi chạy trốn.