Trong số những chú chim đó, có một vài con cũng có linh tính, có thể hiểu được chỉ thị của huynh ấy, thậm chí có con còn nói được tiếng người.

Ta vội vàng đứng dậy đón huynh ấy.

Hôm qua ta lẩm bẩm muốn ăn chút đồ ngọt, sáng nay huynh ấy đã đi tìm.

Vừa bước ra khỏi cửa, ta đã thấy Cảnh Dục hớn hở cầm một bát Bạch Ngọc Cao bước nhanh vào.

"Khâm Khâm, đệ tỉnh dậy đúng lúc lắm, Bạch Ngọc Cao này ta tìm rất lâu mới thấy, ngọt mà không ngấy, mau nếm thử đi!" Huynh ấy dâng bát như dâng báu vật đến trước mặt ta, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui khôn tả.

Thấy ta có chút chần chừ, huynh ấy còn tưởng ta không thích, khẽ nhíu mày, thận trọng nhìn ta.

Ta đưa tay cầm một miếng, nhai vài miếng rồi mới nuốt xuống, "Ngon lắm."

Nghe được câu trả lời khẳng định của ta, Cảnh Dục vốn còn đang dè dặt, lúc này mới giãn mày nở mặt, "Đệ thích là tốt rồi, lão già b/án Bạch Ngọc Cao kia còn khoác lác với ta, nói là đ/ộc nhất vô nhị trên trời dưới đất."

Ta bị hành động nhỏ có vẻ hơi chê bai của Cảnh Dục làm cho bật cười.

Cảnh Dục đặt bát xuống, muốn kéo tay ta đi ra ngoài, nhưng ta lại không như mọi lần đi theo huynh ấy.

Huynh ấy quay đầu lại nhìn ta khó hiểu, "Sao vậy? Ta cứ cảm thấy đệ có chút kỳ lạ."

Suy nghĩ một chút, ta vẫn quyết định nói với huynh ấy, "Sư tỷ truyền tin, muốn ta cùng sư huynh đi tham dự Đại hội Thiên giới năm nay, mọi năm đều là ta phải đi." Quả nhiên, ta còn chưa nói hết lời, vẻ mặt Cảnh Dục lập tức lạnh đi.

Ta dùng hai tay nắm lấy cánh tay huynh ấy, nhẹ nhàng lay vài cái. Bình thường chiêu này đều có tác dụng, nhưng giờ đây huynh ấy lại hoàn toàn không chiều theo, nghiêng đầu đi, còn hậm hực gạt tay ta xuống.

"Đệ đi đi, mặc kệ sống c.h.ế.t của ta, ta một mình trông chừng lũ chim này cũng sống được!"

Ta đành phải dịu giọng dỗ dành, "Chỉ đi vài ngày thôi, sẽ quay về ngay, đảm bảo không nói chuyện với người ngoài, có được không?"

"Đệ đã nói như vậy, nếu ta không cho đệ đi, đệ lại bảo ta hẹp hòi, hay gh/en t/uông."

Ta bị lời nói của huynh ấy làm cho dở khóc dở cười, lúc đó chỉ là tùy tiện bịa ra, mà huynh ấy lại coi là thật, "Vậy thì thế này, đợi ta trở về, ta, ta sẽ nghe theo huynh..." Những lời phía sau, ta không tài nào nói thành lời, nhỡ đâu bị lũ chim của huynh ấy nghe thấy, lại học theo thì sao?

Ta đành phải ghé sát tai huynh ấy, nhẹ cắn môi, do dự hồi lâu, mới nói xong phần còn lại của câu.

"Lời này là thật sao?"

Mặt ta đỏ bừng gật đầu, "Là thật, quyết không thất hứa."

Cho đến tận một ngày trước buổi tụ họp, Cảnh Dục mới chịu để ta ra khỏi cửa.

Vội vàng vội vã, ta cũng chỉ kịp đến đại điện của Thiên giới khi đại hội sắp sửa bắt đầu. Bên trong đã có không ít Tiên khách.

Sư tỷ thấy ta, liền vội vàng đi tới, "Khâm Khâm, khoảng thời gian này đệ chạy đi đâu vậy? Cũng không về Tiên môn, có phải lại xuống trần tìm pháp khí không?"

Ta lắc đầu, không giải thích nhiều. Sư tỷ cũng không hỏi thêm, kéo ta đi vào trong.

Theo tiên vị của sư phụ, chỗ chúng ta ngồi nằm ngay dưới Vương tọa.

Mọi năm đều có một chỗ ngồi trống riêng biệt, chính là để dành cho Cảnh Dục. Chỉ là Cảnh Dục chưa từng đến, nên chỗ đó cứ phải để trống, chư thần cũng đã quen với cảnh tượng chỗ ngồi trống rỗng này.

Sư tỷ vừa kéo ta ngồi xuống, ta đã nhìn thấy Hoắc Vân Bách ngồi đối diện, cùng với Ý An bên cạnh hắn.

Ý An bóc một quả nho cho hắn, thoáng liếc nhìn ta một cái, liền đút cho hắn ăn.

Theo thân phận của Ý An, y không thể bước vào đại điện này, dù có vào, cũng chỉ có thể phụ trách bưng trà quả rư/ợu. Sao hắn lại đường hoàng ngồi ở vị trí cao như vậy được?

Ta cụp mắt xuống, không nhìn bọn họ nữa.

Nhưng Hoắc Vân Bách lại nhìn thấy ta, chế giễu một tiếng, "Khương Khâm, ngươi còn mặt mũi trở về?"

Một câu của Hoắc Vân Bách khiến đại điện có một thoáng im lặng, chư thần đều nhìn về phía ta.

Hoắc Vân Bách đứng dậy bước tới, định kéo ta đứng lên, ta không còn kiêng dè nữa, hất tay hắn ra, "Tại sao ta không thể trở về? Đại hội Tiên giới mọi năm, ta đều cùng sư tỷ đến đây."

"Hừ!" Hoắc Vân Bách mỉa mai, "Việc dơ bẩn ngươi đã làm, còn ai mà không biết? Ta mà là ngươi, đã sớm lấy tay che mặt, không dám quay về nữa rồi. Mắc bệ/nh dơ bẩn, còn bịa ra Thiên giới Chiến Thần giúp ngươi giải Tình đ/ộc."

Hắn vẫy tay gọi Ý An, Ý An vẫn có chút sợ ta, không chịu đi tới, "Ý An, lại đây, hôm nay trước mặt chư thần, ta muốn đòi lại công bằng cho đệ."

Ý An lúc này mới bước tới, nhưng vẫn trốn sau lưng Hoắc Vân Bách.

"Chư vị, ta muốn làm rõ một chuyện ở đây. Năm đó khi Lục giới đại lo/ạn, ta không may bị trọng thương, suýt chút nữa h/ồn phi phách tán. May mắn nhờ Ý An hóa pháp khí tu luyện ngàn năm thành linh h/ồn, giữ được h/ồn phách của ta, ta mới từ cõi c.h.ế.t trở về." Lời này vừa thốt ra, chư thần đều kinh ngạc.

Sư tỷ cũng kinh ngạc, khẽ hỏi ta: "Vân Bách nói gì vậy? Chẳng phải là đệ dùng pháp khí giữ h/ồn phách cho hắn sao?"

Ta cười với Sư tỷ, không đáp lời.

Hoắc Vân Bách chỉ vào ta: "Còn hắn, Khương Khâm, một yêu nghiệt hóa thân từ Hồ ly quyến rũ, thừa lúc Ý An không còn pháp khí, cố ý tấn công, khiến Ý An pháp lực hoàn toàn tiêu tán, chỉ có thể tồn tại ở Thiên giới với thân phận Tiên nô cấp thấp. Không những vậy, còn cư/ớp đoạt công lao của Ý An, bảo sư phụ ta thu nhận hắn, giữ hắn ở lại hai giới Thiên - Phàm làm lo/ạn, làm bại hoại Tiên môn ta! Nay sư phụ không có mặt, ta sẽ thay mặt sư phụ, đ/á/nh hắn vào Tru Tiên Đài, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm