"Đúng là rác rưởi của Học viện Rhine."
Người của Học viện Số một xách cổ áo tên to x/á/c năm 2 lên: "Rác rưởi thì chỉ nên làm bàn đạp cho bọn tao."
Bọn họ đều nằm trong tầm ngắm mà không hề hay biết.
Bình luận tăng vọt khi người của Học viện Số một xuất hiện.
[Vào xem Học viện Số một thi đấu đã mắt thật, phải có m/áu me mới đúng chất đấu trường chứ!]
[Đúng rồi, đồ bỏ đi đừng có tham gia.]
[Học viện Số một là nhất, đây là thi đấu chứ đâu phải trò trẻ con!]
Với thị lực siêu phàm, tôi thấy quần áo của đội Học viện Số một dính đầy vết m/áu.
Trước trận đấu, giáo viên hướng dẫn đã phân tích: Đội Học viện Số một sùng bái vũ lực, thích tr/a t/ấn đối thủ đến mức sống dở ch*t dở.
Những thí sinh gặp họ hầu như đều tàn phế.
Tôi nhếch mép: Đồ bỏ đi không xứng được sống ư?
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy phát sú/ng vang lên.
Đội Học viện Số một chưa kịp phản ứng, máy tính điểm trên ng/ực đã vỡ tan.
"Lạc Nam Tinh, Học viện Rhine tiêu diệt Nam Bắc, Học viện Số một."
"Lạc Nam Tinh, Học viện Rhine tiêu diệt Tây Nam, Học viện Số một."
"Lạc Nam Tinh, Học viện Rhine tiêu diệt Tống Khả, Học viện Số một."
...
"Tiểu đội Tây Nam, toàn bộ đội Học viện Số một đều bị tiêu diệt."
Tiếng thông báo máy móc vang vọng khắp khu rừng.
Tôi thổi bay làn khói trước nòng sú/ng.
Lâu lắm rồi mới được chơi đã tay thế này.
[Ha, Học viện Rhine ngạo mạn thật đấy.]
[Quá đáng, qua bao mùa giải, đây là đội đầu tiên chọn cách làm phô trương như thế.]
[Làm thế này chẳng phải tự để lộ vị trí sao?]
Tôi cúi đầu nhìn đám người vừa bị loại, rồi vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt.
Cảm giác ức chế vì phải nghe lời Giang Hoài từ trước đến giờ cuối cùng cũng vơi bớt.
Sau khi lộ vị trí, hầu như tất cả mọi người đều lao về phía chúng tôi.
Xạ thủ để lộ vị trí đồng nghĩa với việc khả năng gặp nguy hiểm tăng cao.
Không ai bỏ lỡ cơ hội ki/ếm điểm này.
Học viện Rhine chỉ còn 2 người, tất cả đều biết.
Giải đấu chỉ kéo dài 24 tiếng, họ phải tranh thủ thời gian giành điểm.
Việc chúng tôi hạ gục tiểu đội Tây Nam đã biến thành miếng mồi b/éo bở.
Quan trọng hơn, họ không có dữ liệu về tôi và Giang Hoài nên cần phải thăm dò thực lực.
"Cậu sợ không?" Tôi bất chợt hỏi Giang Hoài đang cúi đầu.
Cậu ấy đáp lại: "Cậu sợ à?"
Tôi đương nhiên không sợ.
Trận đấu này phải giải quyết nhanh chóng, bởi vì còn có luật ẩn: Điểm số tăng theo cấp số nhân ở giai đoạn sau.
Bên ít người như chúng tôi chắc chắn sẽ thua nếu kéo dài.