Tôi thực sự mong chị được trai đ/á/nh thì mình chị lén dỗ dành tôi. Nhưng trong chuyện tiếng nói của chẳng có lượng nào. Tất đều thuộc vào quyết định của trai và bố tôi.
Bố đảo mắt nhìn chị đang quật dưới bếp, chau mày nói bằng giọng xa: "Lực à, hay tạm gác chuyện làm thố thê lại... Trân Trân về nhà mình ba năm, từng làm điều hại nhà họ Lý."
Anh trai khịt hằn học, đổ ập người xuống chiếc ghết tre: "Bỏ bã đậu vào cơm định bỏ trốn, không là h/ãm h/ại à? Hơn đời người ta cực khổ nuôi vợ, đẻ chẳng được mụn con đàn bà vô dụng như không đáng tội ch*t sao?"
Ông già như ngậm phải thị, lắp "Nhưng... Nhưng..." mãi chẳng nói nên lời. Anh mắt, ghì sát gương mặt rình vào tận mặt bố: "Tôi nhớ xưa bùa bảo nhỉ? Thố thê thành công thì thịt vẫn như gái tơ, đúng chứ?"
Bố gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Nụ cười của nham hiểm lên khuôn mặt u tối kia.