Tôi trở lại ký túc xá, đầu óc rối như tơ vò.

Leo lên giường mà cứ thấy lồng ng/ực nặng trĩu như bị đ/è cả một tảng đ/á.

“Sao lại ngủ nữa rồi? Chiều chẳng phải có tiết học à?”

Tôi uể oải đáp: “Không đi. Giúp tôi xin nghỉ một buổi.”

Lâm Chu có vẻ nhận ra tâm trạng tôi không ổn, liền hỏi:

“Cậu không sao chứ?”

“Tình yêu tan vỡ vó tính là chuyện to t/át không?”

Lâm Chu lập tức bật dậy khỏi ghế:

“Cậu thất tình á?! Khoan đã, cậu đã từng yêu hồi nào thế? Là cô gái khoa nào vậy?!”

Tôi bực bội từ trên giường ném xuống một cái gối:

“Nhất định phải là con gái à?”

“Khoan khoan… cậu nói vậy là sao?!… Đậu xanh, gaydar của tôi vừa phát sáng!!! Không lẽ… cậu thích tôi?!” (gaydar = radar phát hiện đồng tính, đây là cách bạn bè trêu đùa nhau, theo hướng tích cực)

Lại một cái gối khác bay xuống.

Bịch!

Trúng ngay đầu Lâm Chu.

Cậu ta làu bàu:

“Đừng có hơi tí là ném đồ từ trên cao xuống! Cậu có biết làm như vậy rất nguy hiểm không?!"

Tôi hừ nhẹ:

“Cái đầu của cậu, có cũng như không.”

Tôi quay người lại, trùm kín chăn lên đầu rồi mở điện thoại.

【Niên Nhỏ à… Bây giờ anh chỉ còn em thôi QAQ】

Tôi trút hết nỗi lòng với Niên Nhỏ — cậu nhóc trong game vẫn tung tăng chạy tới chạy lui, đáp lại tôi bằng những câu thoại máy móc mà ngọt đến tan lòng.

Tôi không kìm được liền hôn "cậu ấy" một cái nữa.

...

Đang lơ mơ sắp ngủ thiếp đi, bỗng có người kéo phăng cái chăn đang trùm trên đầu tôi.

Tôi bật dậy, chuẩn bị quạu thì… nhìn thấy người vừa kéo chăn mình:

“Vu Niên? Cậu về làm gì thế?”

Vu Niên buông tay khỏi góc chăn, hơi lùi về sau một bước, giọng nói vẫn lười biếng và chậm rãi như thường:

“Gọi cậu đi học.”

Tôi lật người, kéo lại chăn trùm kín đầu:

“Không muốn đi.”

Một tiếng thở dài vang lên bên tai tôi:

“Đừng gi/ận dỗi nữa.”

Tôi không để ý đến cậu ấy.

Một lúc lâu sau, tôi mới rón rén thò đầu ra khỏi chăn.

Vừa nhìn — Vu Niên vẫn đang đứng đó?!

Thậm chí vẫn là tư thế đứng y hệt như ban nãy.

Tự dưng tôi thấy hơi tức nhưng không hiểu vì sao:

“Tôi không đi học, cậu cũng không đi à?”

“Ừ.” Vu Niên cố chấp đến lạ.

“Cậu bị sao thế? Người học môn nào cũng đứng nhất như cậu đừng nên bắt chước mấy đứa suốt ngày bị trượt môn như bọn tôi!"

Cậu ấy vẫn không chịu đi: “Vậy, đi không?”

Tôi không ngờ Vu Niên lại cứng đầu đến vậy. “Đi, đi, đi! Tôi sợ cậu rồi đấy!”

Tôi bật dậy, mặc đại một cái áo rồi theo cậu ấy ra cửa.

Khi tới trước cửa lớp, giáo sư đang điểm danh.

Tôi vốn không để tâm, vì thầy cô nhìn thấy tôi đi trễ cũng quen rồi.

“Vu Niên.”

“…Vu Niên?”

Giáo sư đẩy kính lên, cau mày nhìn quanh lớp tìm người, nhưng không ai trả lời.

Mãi cho đến khi người bên cạnh tôi khẽ nói:

“Có em.”

Cả lớp đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh đó.

Giáo sư trên bục, đang chiếu slide, cũng quay lại nhìn, cau mày nhìn Vu Niên:

“Hôm nay sao em lại đến trễ?”

Vu Niên không nói gì, cũng không tìm lý do nào để biện minh cho mình.

Cho đến khi ánh mắt giáo sư quét sang tôi — người đang đứng bên cạnh.

“Kỳ Quân, đây là lần thứ mấy em đi trễ rồi hả?!”

Tôi lập tức chỉnh lại thái độ, lễ phép nói:

“Thưa thầy, em xin lỗi, là do em làm chậm trễ nên mới khiến Vu Niên đến trễ theo.”

“Lớn từng này rồi, các em đều là người trưởng thành cả rồi, còn cần phải đi cùng nhau nữa sao?."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm