“Mấy tên ngốc kia, đang gì vậy?”
Người đổ vừa ra thấy tôi Lý Ngư đang nằm bên bờ ruộng bắp.
Áo sơ mi tôi đã rá/ch thành từng mảnh, treo lủng lẳng trên người.
Cài tóc Lý Ngư lệch bên tóc dài buông xõa.
“Haiz, giới trẻ giờ thật là.”
Người kia lắc đầu đi.
Tôi Lý Ngư liếc nhau.
Cuối cùng cũng sống sót sau t/ai n/ạn.
“Đúng là bất ngờ, bộ dạng gạch khi nãy cậu cũng dũng đấy.”
“Hừ, có là gì với anh.”
“Nhưng có tuyệt chiêu trâu bò như sao anh không dùng chút?”
“Dùng Lý Ngư ngồi dậy: “Cậu có biết lá bùa đó cỡ nào không?”
“Nếu muốn diệt bà ta khi trăng m/áu, vậy phải sử dụng lá bùa lận!”
Tôi cũng ngồi dậy: “Mới lá?”
“Chân tôi sắp viêm gân cả rồi, anh luyến lá bùa giấy?”
Lý Ngư giơ ngón tay lên, thản nhiên nói: là 300 nghìn tệ.”
“… Thật ngại quá.”