Tối tôi phải tham dự buổi tiệc nhỏ tại trang viên tư nhân. Trước đây tôi vài lần, là buổi gặp mặt đổi thông giữa con cái các gia tộc tuổi.
Chúng tôi đến hơi muộn, hầu mọi đã tề tựu đông đủ. Vừa bước vào cửa, mắt tôi đã dính ch/ặt vào đàn ông ngồi chủ tọa.
Nam chính đã xuất hiện!
Trong tiểu thuyết này, chính tên - khét tiếng phạm đủ nửa bộ "Hình luật". lười ngồi ở chủ toạ, đôi mắt khép hờ toát lên chất sắc bén gươm. Mỗi lần gặp gã, tôi đều phải thầm cảm thán: Quả nhiên là "con cưng" của tác nhan sắc hoàn mỹ không tì vết.
Cô bạn gái bên cạnh đều dung mạo kiều diễm, dáng vẻ thanh cao tựa đóa sen giữa lầy.
Sau vài món khai vị, không bắt đầu náo với chén chúc tụng. Tôi dồn bộ sự chú ý vào và đóa sen trắng ngồi cạnh gã.
Mấy công lần lượt nâng ly bạn gái gã, cô ta cứ khéo léo chối. Đang im hơi bỗng ném chiếc lửa nghịch trên tay xuống bàn, mắt lại cười khẩy.
"Lâm Vãn Thanh, sao em cứ làm mất hứng thế?" Giọng đầy chua ngoa, "Anh bỏ tiền em về chẳng để em giở mặt làm ở đây?"
Lâm Vãn Thanh??!
Nữ chính xuất hiện rồi!
Bầu không chùng xuống. Vị công cầm ly đứng tượng gỗ, sợ làm phật ý Trục. Đôi mắt nai tơ của Lâm Vãn Thanh dần đẫm nước mắt lấp lánh sương mai.
Tôi vai - kẻ mải mê chơi rắn săn - thì thầm cơ hội anh hùng c/ứu mỹ nhân: "Anh không giúp cô ấy đỡ sao?"
Tần chẳng thèm ngẩng "Anh đã phải giữ Chỉ đỡ vợ thôi."