Có thật vậy sao?
Tôi cảm thấy ánh mắt Tiêu lúc mang gì đó thâm ý khó lường.
Tự nhận radar tình cảm của mình khá nhạy, nhưng mới quen chưa lâu, tiện đoán bừa, chỉ cười ngượng bước xuống xe.
Quả nhiên như Tiêu công việc của bận. Thỉnh thoảng nhắn tán gẫu, phản hồi ngay nhưng chưa từng bơ luôn.
Như lúc này, chơi game nửa đêm, điện thoại rung Tiêu hồi đáp nhắn lúc 8 tối: qua đón em.]
Tôi vội gửi chữ "OK", xong mới – sáng.
Ngay lập nhắn mới từ Tiêu: [Chưa ngủ à??]
Chưa nghĩ cách chối, đã video qua!
Thấy vậy, vội xõa tóc giả vờ vừa tỉnh giấc, bắt máy: Em ngủ rồi, tỉnh đi vệ sinh thôi."
Hạ Tiêu lạnh giọng: "Em có muốn tắt cái trang game trên máy tính đằng sau đi không?"
Tôi: …
Đành vuốt tóc, cười ngượng: "Chào… buổi tối cảnh sát Tiêu."
Hạ Tiêu "Không ổn lắm, cả đêm canh dân lành ngủ yên, ai ngờ dân chưa ngủ."
Thấy đang trên xe chắc nhà, vội nói: "Vậy nghỉ ngơi đi ạ!"
Hạ Tiêu im lặng giây bỗng "Sắp đấy, Ôn D/ao."
Tôi ngơ ngác: "Nên… ta đi ngủ ạ?"
"Vậy nên…"
Hạ Tiêu ngẩng mắt qua màn hình: "Em muốn ngắm bình minh không?"