18
Đêm nay kết ngày mai sẽ đến.
Đêm thừa, nhà đoàn viên.
Cha Ôn đón với chúng lòng tôi tràn đầy cảm động, lần đầu tiên đoàn một chỗ đón mới.
Các phụ huynh bận rộn bếp, Ôn đang treo đèn lồng, chữ Phúc......
Tôi cũng bận rộn, bận rộn việc vặt.
Nhưng mà có khi sẽ quên.
Ai bảo tôi gì?
Ôn bảo tôi đi tắm rửa thay áo mới.
“Em cũng phải là trẻ con!” tôi lẩm bẩm.
“Được được đi, bé ngoan mau đi đi. Em tắm tắm, đồ của chúng ta đâu, em muốn mặc sao?”
“Đúng vậy!” tôi mừng, vội đi phòng tắm.
Khi mọi thứ đã được xong, chúng tôi ngồi với nhau, giơ ly rư/ợu và hét lên:
“Giao thừa vẻ!”
Cha đều đặc biệt biết nấu hơn nữa cuộc sống như vậy đều lấy ra món tuyệt thủ của mình, mức tôi và Ôn no mức đi được đường.
“Tiểu Dật, chú uống chén nữa!”
“Không được, thật được! Chú tha cho đi!” vội khoát tay nói.
Ôn thấy thế cầm rư/ợu trước mặt mình, kết quả còn chưa uống đã ợ một tiếng, cho tôi cười ha.
Ba tôi cầm ly rư/ợu kia nói với ba Ôn: “Hai đứa nhỏ uống vô, lão Ôn, chúng ta thôi!”
“Đến đến!”
Hai ông bố uống.
Chúng tôi và các tập trung đêm thừa.
Ôn thỉnh đồ vặt miệng miệng tôi lòng ta tính toán trả th/ù ấy. Nghĩ vậy, mắt ý bảo đi ra ban công.
“Làm Ôn hỏi.
“Anh một chút.”
Ôn theo lời tôi.
Tôi giả vờ ngây thơ: “Muốn gì ta, em quên mất rồi.”
Đôi mắt Ôn tối sầm lại, ôm tôi lòng, sau đó ấn đầu tôi hôn.
Sau khi hôn mê mang, Ôn huấn: “Đừng đùa nữa. Ánh mắt em thật hay giả nhìn đã biết.”
Trong mắt cất giấu bi thương, việc mất trí nhớ của tôi vẫn là lòng anh.
Tôi ý thức được mình đã quá đáng, liền thật nhận sai: “Xin lỗi anh, em sai rồi!”
Ôn khôi phục sắc mặt, tiếp tục lên môi tinh tế mút.
Lúc này, từng quả pháo hoa n/ổ tung bầu trời đêm, rỡ muôn màu, thời chiếu khuôn mặt chúng dưới lầu truyền tiếng cười vẻ của mọi người.
Pháo hoa, cười vui, đây chính là cuộc sống mà chúng tôi bắt bắt đầu.
(Hoàn toàn văn)