Tôi hiện ra bạn cùng đối xử rất không thường. Bắt đầu lòng tôi, nhiều lúc nhìn duyên còn mặt.
Tôi không thể chịu được nữa, hỏi ta
"Sao lại tốt như vậy? Muốn nhờ giúp đuổi gái không thể nằm mơ đi."
Nhưng ta lại nói tôi:
"Đồ ngốc, có biết thích không?"
1.
"Lâm Tử, sao em tới cũng không nói một tiếng."
"Không đâu chị, dù gì em cũng một đàn trưởng rồi, gì giúp chứ."
"Ồ, em cứ mạnh miệng đi."
Tôi tên Lục một nam sinh thường vừa bắt đầu cuộc sống đại học.
Tôi chỉ một chàng thường, thì không.
Chị ấy, Lục Mạn Mạn. Từ nhỏ đến lớn, hình mẫu lý tưởng câu “con nhà ta”, nhận được số giải thưởng, thư tình bay đầy trời.
Mà quên những đó hơn tôi, sức mạnh lớn hơn tôi!!!
Như thế này thì có thể giấu mặt mình đâu đây trời?
"Đang nghĩ gì đó? Nói chuyện!" tiếng dữ Lục Mạn Mạn kéo suy nghĩ đang bay xa về.
"Hả? Chị nói gì?" Vẻ mặt ngơ ngác.
"……Chị nói có phải em bệ/nh không?"
"……"
"Bỏ không đùa nữa, túc xá em đâu?"
"Ò, tòa phía Tây, túc xá nam thật trả lời.
Vừa tới túc xá, nhận được một cuộc điện thoại tức ngay, khi nói "Tối nay ăn cơm, mời. Đúng rồi, túc xá em thầy hướng nói em chưa?"
"Nói rồi."
Chị nghe vậy cũng tranh thủ chạy đi.
Tôi xách hành lý lên đang chuẩn mở cửa, cửa lại tự mở ra.
Tôi bất ngờ không chuẩn sàng đã đối một đôi láy, giống như vực sâu.
Tôi sững sờ.
"À? Cậu là?" giọng nói trầm thấp có sức hút vang lên.
Nghe hay đấy.
"A a, bạn cùng cậu, Lục Lâm. Lâm Tử được
"Ừm, xin chào, Hạ Ý."