15.
Liễu Kh/inh Yên chỉ cười trừ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Ngươi t/át Tam gia một cái, cũng coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, tại sao Tiêu gia ta phải cho cô nhiều tiền thế?”
Hiểu luôn.
Nàng ta biết hôm đó Tiêu bá bá cho ta một căn nhà và hàng quán tổng trị giá bốn trăm năm mươi lượng, nàng ta không chỉ muốn đòi lại mà còn lấy thêm.
Ta cười mỉa: “Cô làm như vậy, Tiêu Diễn có biết không?”
Liễu Kh/inh Yên hất cằm: “Đây cũng là ý của Tam gia.”
Ta cười nhạt nói: “Tình hình này, chắc là phu phụ các người quyết tâm đuổi cùng gi*t tận ta nhỉ. Được thôi, ta đây đi tìm Tiêu bá bá, Tiêu Diễn từng tổn thương ta như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ không để mấy người b/ắt n/ạt ta đâu.”
Liễu Kh/inh Yên hốt hoảng: “Đứng lại!”
Ta phớt lờ nàng, đi thẳng ra ngoài, bất ngờ đụng phải một nam nhân.
Nam nhân kịp thời giữ ch/ặt lấy ta, liền hỏi: “Không sao chứ?”
Giọng ai quen thế.
Ta ngẩng đầu lên thì thấy đó là Tiêu Diễn, hắn đã g/ầy đi rất nhiều, không giấu được sự mệt mỏi nơi đáy mắt.
“Tam gia.” Ta nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy cánh tay ta.
Tiêu Diễn gi/ật mình, vội buông ra.
Lúc này, Liễu Kh/inh Yên vội lao tới, nàng kéo cánh tay Tiêu Diễn: “Vừa nói chuyện phiếm với Hải cô nương.”
Tiêu Diễn điềm đạm đẩy Liễu Kh/inh Yên ra, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, nhét vào trong tay ta.
“Đây là khế ước b/án thân của Đường Nguyên, ngươi cầm lấy đi.”
Ta sửng sốt, vô thức nhìn về phía Liễu Kh/inh Yên đứng kế bên, quả nhiên, sức mặt ả ta tái nhợt, trợn mắt nhìn chồng mình.
“Hôm nay ta đi vội vã, chỉ mang theo một trăm lượng.” Ta lấy tiền từ trong tay áo ra đưa tới.
Tiêu Diễn đẩy tiền lại.
Ta cảm giác, tay hắn đang r/un r/ẩy.
“Không cần.’ Tiêu Diễn cười khổ: “A Nguyên đi theo ta mấy năm nay, đã chịu không ít cực khổ, ngươi mang hắn đi đi.”
Liễu Kh/inh Yên đẩy Tiêu Diễn ra, nước mắt lưng tròng quát: “Chàng đang làm cái gì vậy? T/át vào mặt thiếp à?”
Tiêu Diễn cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn: “Đừng ồn ào nữa, sức khỏe của phụ thân không tốt.”
Ta vội hỏi: “Tiêu bá bá không khỏe à?”
Tiêu Diễn cười đáp: “Bệ/nh cũ thôi, không có chuyện gì to t/át.”
Liễu Kh/inh Yên giữ ch/ặt Tiêu Diễn, rơi nước mắt: “Sao chàng lại thích nói chuyện với cô ta? Tình cũ chưa dứt à? Vậy sao phải tìm mọi cách để cưới ta?”
Tiêu Diễn dường như đang kìm nén cơn gi/ận: “Đừng nói lung tung, Dung nhi còn chưa xuất giá, đừng h/ủy ho/ại thanh danh của cô ấy.”
Giọng điệu của Liễu Kh/inh Yên sắc bén: “Thanh danh? Loại phụ nữ như cô ta, làm gì có thanh danh! Tiêu tam gia đừng quên, lúc đầu là chàng tự tay h/ủy ho/ại thanh danh của cô ta đấy.”
“Kh/inh Yên!” Tiêu Diễn phẫn nộ gào lên.
Ta mặc kệ bọn họ, cầm khế ước b/án thân của Đường Nguyên đi.
16.
Ta lo lắng cho sức khỏe của Tiêu bá bá, hớt hải đến Minh An đường, ai ngờ đến đó rồi thì bị quản gia chặn lại.
Quản gia cười nói: “Hải cô nương về đi, ban đầu lão gia đã nói rồi, ba năm tới sẽ không gặp người.”
Dứt lời, quản gia lấy từ trong tay áo ra một túi tiền rồi nhét vào tay ta: “Lão gia nghe nói người mở một quán ăn nhỏ, lão gia rất vui nhưng ông ấy không tiện tới đó, nên nhờ lão nô đưa cho cô một hồng bao, không nhiều tiền đâu, người đừng từ chối.”
Lòng ta nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Tiêu bá bá…”
Ta quỳ xuống dập đầu, nói vọng vào trong sân: “Xin người hãy giữ gìn sức khỏe! Dung nhi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người, sẽ tự đứng vững trên đôi chân của mình!”