Hai tiếng sau, mẹ lại bê mâm thức mới, tầng hầm...
Nhưng khi chúng bước tầng hầm biến mất!
“Chị?!”
Tôi lập đảo mắt nhìn phòng.
Chỉ giường, bóng đèn, chiếc bàn dài chất thức ăn.
Ngoài ra… còn gì cả.
“Nó chạy rồi!!”
Mẹ ứng dữ dội, vén tung chăn trên giường, mặt gi/ận dữ sợ hãi:
“Con tiện nhân này! Tao uống sướng, thế mà dám bỏ trốn?!”
Tôi choáng váng.
Mỗi lần mẹ rời khỏi tầng hầm, cửa luôn bị khoá ch/ặt.
Chị tuyệt đối thể bằng lối đó.
Vậy thì… biến mất bằng cách nào?!
“Chắc chắn là do con đĩ mồm thối nhà mày!”
Mẹ gào lên, đ/á mạnh vào bụng cái.
Gương mặt bà vặn đến méo mó:
“Nếu tìm mày, thì mày sẽ là đứa làm Noãn nữ!!”
Tôi ngã sấp đất, toàn thân r/un r/ẩy.
Noãn nữ.
Một sinh vật tròn nằm trên giường, làm gì ngoài đẻ, đến khi nhấc nổi người, đẻ đến khi cạn kiệt sinh mạng…
Tôi muốn! muốn làm con người như vậy!
Lúc đó, chợt nhìn thấy dưới giường, hổng ngòm.
Chị tôi… trốn bằng đó!
Nền tầng hầm là bê tông xi măng, đó chắc chắn thể đào trong hai ngày.
Đến lúc này, mới hiểu ra:
Chị biết phận Noãn nữ.
Nên bí mật đào hầm từ trước.
Chị chỉ định thời” làm Noãn hôm, rồi chui khỏi biến mất.
Nhưng… đ/á/nh giá thấp độ khủng khiếp ẩn sau những món thơm ấy.
Chị biết…
Ngay khi bước vào tầng hầm, miếng thịt tiên còn lối quay đầu.