2.
Ngày thứ hai, trở trường học.
Vừa bước cửa lớp, đã cảm thấy khí lớp chút ngột ngạt.
Quả nhiên, trên học rất bừa bộn, ngăn một con ch*t.
Tôi sẽ chọn cách chịu đựng Giang Vãn Vãn trước đây, chỉ thể đ/è nén nỗi và nuốt chúng bụng, xách con đi về ph/ạm.
Tô Miểu vừa trang vừa ngâm nga.
Tôi dùng đ/á đổ thả tay và ném con lên ta.
Cô nhảy lên, hét lớn: “Giang Vãn cái gì vậy?”
Tôi cười “Tôi chỉ trả đồ cho thôi.”
Khuôn mặt Miểu ngừng vặn vẹo: "Trả cho tôi? Giang Vãn chứng cứ gì Sao dám vu/ kh/ống người khác vậy?"
“Có hay thì chính biết.”
Cô ch/ế nh/ạo tôi: “Vậy hỏi xem ai thấy không.”
Những người khác lớp đồng loạt cúi đầu đi chỗ khác.
Nghĩ đến ký Giang Vãn chỉ cảm thấy buồn bã.
"Giang Vãn cho lập tức lỗi tôi."
"Xin mà xứng hả?"
"Nếu muốn chúng đi tìm đi.”
Rõ ràng ph/ạm nhưng thái độ rất kiêu ngạo.
Chu Độ đi tới, siết cánh tay tôi: “Giang Vãn chóng lỗi đi.”
Tô Miểu chằm chằm tôi, vẻ mặt u ám gi/ận d/ữ.
Tôi gh/ê hất tay anh ra..
"Được rồi, vừa đúng cũng muốn tìm tới để xem camera giám sát."
Sau khi xem xong camera giám sát, Miểu đó với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi nhướng mày: “Bạn học Tô, hình ảnh đó rõ ràng còn gì để nói không?”
Dưới áp viên, miễn cưỡng nói: "Tôi lỗi."
"Tôi chấp nhận lời lỗi cô."
"Giang Vãn đừng được nước tới, chỉ ném một con mà thôi."
"Cô chỉ vứt một con thôi sao? Cô đã rất nhiều chuyện quá khác, chỉ ngờ hôm nay dám lên phản kháng, cho nên mới vậy."
Dưới sự hòa giải hiệu trưởng, Miểu buộc phải viết kiểm và phải đọc nó trước mặt toàn trường.
Tô Miểu hạ giọng: “Giang Vãn cứ chờ đó cho tôi.”
“Chỉ trước đó vẫn còn vài khoản chúng vẫn chưa giải quyết xong đâu.”