Chủ nhật, Tôn Việt nhìn Lục Hoài đi cùng tôi, há hốc mồm kinh ngạc: "Ch*t ti/ệt, anh Hoài sao lại đến thế? Anh không phải không hứng thú với hoạt động kiểu này sao?"

Tôi có chút tự hào khó tả: "Tôi mời anh ấy đến, gh/ê chưa?"

Tôn Việt ngẩn người, liếc nhìn Lục Hoài.

Lục Hoài cười gật đầu, trông chẳng khác nào phụ huynh đang hậu thuẫn cho con cái.

Tôn Việt giơ hai ngón cái lên một cách phóng đại: "Đỉnh quá, vẫn phải là Tiểu Kỷ nhà ta!"

Lời khen thẳng thắn của cậu ta khiến tôi có chút ngại ngùng.

Cơ sở bay được trang bị vô cùng hiện đại, máy bay càng lúc càng lên cao, tim tôi cũng đ/ập nhanh hơn.

Khi đạt đến độ cao thích hợp, mấy người bạn lần lượt hò hét nhảy xuống, bọn họ đều không phải lần đầu nhảy dù nên khá quen thuộc.

Mấy công tử tuy chơi nguy hiểm nhưng vẫn rất sợ ch*t, ai nấy đều có huấn luyện viên chuyên nghiệp hàng đầu đi kèm.

Huấn luyện viên của tôi hỏi khi nào bắt đầu, tôi ra hiệu đợi chút.

Tôi ngượng ngùng bước đến trước mặt Lục Hoài.

"Vốn định dẫn anh cùng nhảy, nhưng em không có chứng chỉ, nghe nói phải nhảy đủ năm trăm lần mới được thi chứng chỉ nhảy đôi."

Lục Hoài trông có vẻ hưng phấn hơn bình thường, đuôi mắt phơn phớt hồng.

Hắn vỗ vai tôi, nụ cười thanh tú: "Đừng lo cho anh, không sao đâu."

Nghĩ đến việc sắp làm, tôi bối rối đến ch*t, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nhận ra sự khác thường của tôi, hắn đặt tay lên vai tôi nhìn thẳng.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn suy nghĩ giây lát rồi bật cười,"Nếu sợ thì chúng ta đừng nhảy nữa, hôm khác có thể thử bungee trước."

Lời nói của hắn khiến lòng tôi ấm áp, cuối cùng cũng quyết định.

Tôi ngẩng đầu lên thật nhanh, hôn nhẹ lên má hắn. Dù hai người đã hôn môi rồi (không phải), nhưng vẫn cảm thấy hai gã đàn ông thế này thật kỳ quặc.

"Được rồi, anh tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì đâu."

"Hãy chinh phục bầu trời cao ngất của riêng anh đi."

Lắp bắp nói xong, tôi càng không dám nhìn hắn, vội vàng kết nối thiết bị với huấn luyện viên rồi lao xuống từ độ cao ngàn mét.

Trong lòng phàn nàn với hệ thống: "Đều do cậu hết, khiến tình cảm anh em tốt đẹp của chúng tôi thành ra kỳ quặc thế này."

[Không còn cách nào khác đâu cưng, cưng không thể tiếp xúc thân thể với hắn khi nhảy dù, nên hắn không thể nhận được buff zero nguy hiểm mà hệ thống cung cấp cho cưng.]

[Nhưng những tương tác thân mật như nụ hôn có thể tạm thời chia sẻ buff cho hắn.]

[Cưng không muốn hắn gặp chuyện gì mà, hy sinh chút đỉnh thôi có là gì~]

Tôi: ".....Cậu thay đổi thật rồi, giỏi biện luận quá nhỉ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm