Beta Còn Zin Cũng Có Mùa Xuân

Chương 2

18/05/2025 17:33

Một giọng nam trầm ấm quyến rũ vang lên phía sau.

Tôi từ từ quay người, ánh mắt chạm phải Sầm Như Phong đã thay trang phục mới.

Bộ vest xám xanh dính bẩn lúc nãy giờ đã được đổi sang tông xám lịch lãm, đi kèm với cặp kính gọng bạc tinh tế như để tôn dáng người.

Ngượng ch*t đi được.

"...Ha ha, giáo sư Sầm, cảm ơn thầy đưa em đến phòng y tế. Tiền giặt vest bao nhiêu ạ, em chuyển khoản ngay."

Sầm Như Phong khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng với lời cảm ơn sơ sài của tôi.

"Chỉ một câu cảm ơn suông thôi sao? Thế mà tôi cứ tưởng bạn Lý Nhứ sẽ mời tôi dùng bữa nhẹ tại quán cà phê sau phố chứ."

Tôi - Lý Nhứ - cả đời không có thói x/ấu nào.

Chỉ trừ một điểm yếu: tham ăn.

Hai chữ "bữa nhẹ" vừa thốt ra, bụng tôi đã đáp trả bằng một chuỗi âm thanh liên hồi.

Đúng kiểu "ùng ục" tám nhịp không ngừng nghỉ.

...

Cũng không trách được, bữa trưa m/ua cơm chưa kịp đưa vào miệng đã ngất vì sốc nhiệt. Giờ sắp năm giờ chiều, dạ dày trống rỗng.

Sầm Như Phong nhoẻn miệng cười: "Bồi thường thì không cần, em mời tôi ăn tối đi. Vừa vặn tôi cũng đói."

Mười phút sau, tôi mặc áo phông jeans bạc màu ngồi đối diện Sầm Như Phong vẫn nguyên bộ vest chỉn chu trong quán cà phê.

Trong lúc anh lật giở thực đơn, tôi lén liếc nhìn gương mặt đối phương.

Quả nhiên đẹp trai.

Chẳng trách trên diễn đàn trường, mấy omega khoa Tài chính dám dùng từ "đẹp như tiên" để miêu tả nhan sắc của anh.

Kỳ lạ là không chỉ diễn đàn, ngay cả trang giới thiệu giảng viên trên website trường cũng không có tấm ảnh nào của Sầm Như Phong.

Họ đồn đại rằng thân phận của anh rất đặc biệt, không thể công khai dung mạo.

Đặc biệt đến mức nào mà thần bí như vậy chứ?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm