2.
Giang Tư Tư mừng rỡ mở to mắt, giọng cũng trở lại bình thường:
“Lâm Húc nói anh ấy đang ở cửa rồi, mau mở cửa đi!”
Vừa nãy không phải tôi đã dặn đừng để Lâm Húc tới sao? Tại sao anh ta vẫn đến?
Tôi chần chừ, không dám mở cửa ngay, mà trước tiên nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài là một người đàn ông, quần áo chỉnh tề, trông hoàn toàn khác hẳn gã sát nhân bẩn thỉu trong video. Chỉ tiếc là mắt mèo chỉ nhìn đến ng/ực, không thấy rõ mặt.
Đang do dự thì Giang Tư Tư bỗng hốt hoảng kêu lên:
“Mau mở cửa đi, Lâm Húc gặp nguy hiểm rồi! Anh ấy vừa nhắn tin nói kẻ sát nhân đang đuổi theo anh ấy, nhanh mở cửa c/ứu anh ấy!”
Cô ta hành động cực nhanh, lập tức kéo tay nắm cửa.
Trong khoảnh khắc ấy, m/áu trong người tôi dồn lên n/ão, thái dương gi/ật liên hồi. Theo bản năng, tôi vặn chốt khóa phụ, ngăn cô ta mở cửa.
Giang Tư Tư không mở được cửa, gần như đi/ên cuồ/ng xô đẩy tôi.
Thấy không thắng nổi sức tôi, cô ta lại liều mạng vặn khóa, gào lên:
“Cậu làm gì vậy? Không mở cửa sẽ hại ch*t Lâm Húc đó!”
Tôi dùng sức ghì ch/ặt, giữ lấy hai tay cô ta, thấp giọng nói:
“Cậu đừng kích động, Lâm Húc đã ch*t rồi!”
Sức của Tư Tư bỗng lơi ra, gương mặt trắng bệch ngay tức khắc. Tôi nắm ch/ặt tay cô ấy, cố truyền cho chút sức mạnh:
“Nếu thật sự là Lâm Húc đang bị sát nhân truy đuổi, tại sao anh ấy không gọi thẳng tên cậu ở ngoài cửa, mà lại phí thời gian nhắn tin? Trừ phi... ngoài kia căn bản không phải là Lâm Húc!”
Giang Tư Tư dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn ngơ ngác lắc đầu:
“Không thể nào, không thể nào... Lâm Húc vừa gửi tin cho tớ mà, để tớ gọi điện x/á/c nhận!”
Toàn thân cô ấy r/un r/ẩy, lẩy bẩy cầm lấy điện thoại. Tôi gập màn hình lại, ánh mắt thoáng hiện nét xót xa:
“Lâm Húc... tám, chín phần mười đã bị gi*t rồi. Những tin nhắn này rất có thể là tên sát nhân dùng điện thoại anh ấy để lừa cậu ra ngoài thôi.”
Điện thoại của Giang Tư Tư rơi xuống đất, cô ấy ôm mặt bật khóc thảm thiết. Tôi vội bịt miệng cô ấy lại, dùng thân hình g/ầy gò đ/è giữ, khẽ an ủi:
“Bình tĩnh đi, giờ mà gục ngã thì chẳng có ích gì, chúng ta còn sống thì phải cố sống tiếp!”
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dữ dội. Lần này càng dồn dập, đối phương gần như đi/ên cuồ/ng đ/ấm đ/á vào cửa sắt.
Giang Tư Tư sợ đến nín khóc, r/un r/ẩy hỏi:
“Phải làm sao đây? Chúng ta có ch*t không?”
Toàn thân tôi nổi gai ốc, ng/ực phập phồng vì sợ hãi. Hồi lâu sau, tôi mới cố trấn tĩnh, nghiến răng nói:
“Tư Tư, đừng sợ. Hắn gõ cửa dữ dội như thế, chứng tỏ hắn không vào được. Chúng ta tạm thời vẫn an toàn.”
Giang Tư Tư ôm ch/ặt lấy tôi, nức nở khe khẽ. Âm thanh ầm ầm đ/ập vào cánh cửa dội thẳng vào màng nhĩ, khiến nỗi sợ hãi bị đẩy lên tột độ, nhưng tôi lại bất ngờ thấy mình càng thêm tỉnh táo.
Mọi chuyện quá kỳ lạ.
Tại sao gọi cảnh sát thì không được, nhưng tin nhắn trong nhóm lại gửi đi bình thường?
Lâm Húc rõ biết ngoài kia có kẻ gi*t người, mà bạn gái anh ta chưa gặp nguy hiểm ngay, vậy sao còn mạo hiểm tới đây?
Tên sát nhân gõ cửa không vào được, vì sao không bỏ đi, trong khi cả khu có biết bao căn hộ khác?
Khi tôi còn chưa tìm ra lời giải, hành lang chợt vang lên tiếng một người phụ nữ:
“Dưới kia làm cái gì vậy? Nửa đêm còn đ/ập ầm ầm!”
Không xong, chắc là chị hàng xóm trên lầu khó chịu vì ồn nên ra m/ắng rồi. Chị ta tiếp tục làu bàu ch/ửi:
“Hai con nhỏ ở dưới trông đã chẳng đàng hoàng, mày là bồ của chúng nó hay tới đây m/ua vui hả?”
Tôi vừa định lên tiếng nhắc nhở, thì bị Giang Tư Tư bịt miệng. “Nguyễn Ngư, đừng! Để sát nhân kia đi lên lầu, thế thì hắn sẽ không bám lấy nhà mình nữa!”
Tôi lập tức gạt tay cô ấy ra, nhưng chưa kịp mở miệng, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng thét thảm thiết.
Chẳng lẽ... chị hàng xóm trên lầu đã bị gi*t?
Tôi lại ghé mắt nhìn qua cửa. Người đàn ông trước cửa đã biến mất. Đèn hành lang sáng rực, m/áu chảy ròng ròng theo cầu thang.
Giang Tư Tư run giọng hỏi:
“ Tớ... tớ không cố ý đâu. Trên lầu... chị ấy bị gi*t thật sao?”
Tôi khó hiểu: “Chị ấy sao lại mở cửa? Cậu không gửi video lên nhóm rà?”
Giang Tư Tư khựng lại, ánh mắt thoáng qua vẻ gượng gạo: “Có lẽ... có lẽ chị ấy chưa kịp nhìn thấy.”
Nhưng rõ ràng vừa rồi chị ta còn trò chuyện trong nhóm, nếu Tư Tư thật sự gửi video thì làm sao chị ta không biết?
Trong đầu tôi thoáng hiện lên cảnh Tư Tư vừa rồi nôn nóng muốn mở cửa, cô ta quả quyết đến mức chẳng buồn nhìn qua mắt mèo.
Óc tôi ong ong, chẳng lẽ... cô ấy cố tình muốn thả người vào?
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Giang Tư Tư. Cô ta nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ vô tội: “Nguyễn Ngư, cậu sao vậy?”