23.
Hơn nửa năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Cậu ta biếng cuộn tròn trên giường, ngày đêm.
Một cảm giác thoáng qua: “Tiểu Hoa, gần đây cậu bị sao mà ăn uống vậy?”
“Tôi rất đ/au.” ta yếu ớt “Bên trong tôi như có ngọn núi lửa vậy.”
“Cậu uống nước không?”
Cậu ta lắc đầu.
“Vậy cậu ngơi tiếp đi.”
“Tôi phải đi xa chuyến.”
Chưa tôi nói thì cậu ta ngất xỉu.
Lúc gần ra khỏi cửa, tôi đầu cậu ta, trong lòng bất giác nghĩ, đây có là lần cuối tôi thấy cậu ta.
24.
Sáu năm sau.
Tôi đang đứng trước tấm gương toilet tô môi.
Bỗng bên cứ văng vẳng tiếng móc:
“Ngay từ đầu cô ta cái, thì đâu có đi/ên như vậy.”
Tôi thu dọn đống mỹ phẩm lấy ra tấm danh thiếp: muốn nhập rư/ợu thì liên hệ với tôi.”
Bà chủ cầm tấm danh thiếp tôi: “Cô đừng giả ngốc! Cô ra hay sao? Cô chỗ này là đâu à?”
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Trước mắt tôi là tiệc tùng lạc cùng tiếng nhạc đầy cứ ầm ầm bên tai, làm tôi choáng váng.
Phục vụ ở đây rất xinh đẹp, bọn họ đeo thỏ, biệt đâu là người đâu phải là người.
Người đàn đang toán tại quầy, có vẻ đàng hoàng, nhưng cái đuôi lưng bọn họ thì có vẻ đúng cho lắm.
Có hồ ly, có gấu có…
Tôi hơi ánh mắt dừng ở cái ghế băng dài cách tôi xa.
Đó là chỗ người đàn đầy khí mị, cái đuôi rắn dài phía anh ta, đang biếng trên mặt đất.
Tôi nữa, bình tĩnh đi.
Bà chủ quán theo tôi:
“Nghe tin cô tới, anh ta hơn nửa tháng chỉ để cô! Cô làm sao thì… cậu ta à!”
Tôi cười chân thành với chủ: “Quán bar cần rư/ợu chúng nên liên lạc với tôi.”
“Thẩm Dư.”
Đột nhiên ta hét lớn vào mặt tôi.
Mọi người trong quán bar tôi.
Tôi hoảng hốt đầu chạy khỏi quán bar.
Chuyện này…
Tôi rõ ràng là nên tới quán bar tinh.