23.

Hơn nửa năm trôi qua nhanh như chớp mắt.

Cậu ta lười biếng cuộn tròn trên giường, đã ngủ ba ngày ba đêm.

Một cảm giác quen thuộc thoáng qua: “Tiểu Hoa, gần đây cậu bị sao mà không ăn uống vậy?”

“Tôi rất đ/au.” Cậu ta yếu ớt nhìn tôi, “Bên trong tôi như có một ngọn núi lửa vậy.”

“Cậu uống nước không?”

Cậu ta lắc đầu.

“Vậy cậu nghỉ ngơi tiếp đi.”

“Tôi sắp phải đi xa một chuyến.”

Chưa đợi tôi nói xong, thì cậu ta đã ngất xỉu.

Lúc gần ra khỏi cửa, tôi quay đầu nhìn cậu ta, trong lòng bất giác nghĩ, đây có lẽ là lần cuối tôi nhìn thấy cậu ta.

24.

Sáu năm sau.

Tôi đang đứng trước tấm gương toilet tô lại son môi.

Bỗng bên tai cứ văng vẳng tiếng trách móc:

“Ngay từ đầu cô quay lại nhìn hắn ta một cái, thì hắn đâu có nổi đi/ên như vậy.”

Tôi thu dọn lại đống mỹ phẩm của mình, rồi lấy ra tấm danh thiếp: “Nếu bà muốn nhập rư/ợu của công ty tôi, thì liên hệ với tôi.”

Bà chủ cầm tấm danh thiếp của tôi: “Cô đừng giả ngốc! Cô không nhìn ra hay sao? Cô không biết chỗ này là đâu à?”

Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

Trước mắt tôi là tiệc tùng truỵ lạc cùng tiếng nhạc đầy tà âm cứ ầm ầm bên tai, làm tôi choáng váng.

Phục vụ ở đây đều rất xinh đẹp, bọn họ còn đeo tai thỏ, không phân biệt được đâu là người thật đâu không phải là người.

Người đàn ông đang thanh toán tại quầy, trông có vẻ đàng hoàng, nhưng mấy cái đuôi sau lưng bọn họ thì trông có vẻ không đúng cho lắm.

Có hồ ly, có gấu trúc, còn có…

Tôi hơi phân tâm, ánh mắt dừng lại ở một cái ghế băng dài cách tôi không xa.

Đó là chỗ ngồi của một người đàn ông đầy yêu khí tà mị, cái đuôi rắn dài phía sau anh ta, đang lười biếng buông thõng trên mặt đất.

Tôi không nhìn nữa, rồi bình tĩnh quay đi.

Bà chủ quán đuổi theo tôi:

“Nghe tin cô sẽ tới, anh ta đã không ngủ không nghỉ hơn nửa tháng chỉ để đợi cô! Cô làm sao thì… không biết cậu ta à!”

Tôi cười chân thành với bà chủ: “Quán bar của bà sẽ cần rư/ợu của chúng tôi, nên nhớ liên lạc với tôi.”

“Thẩm Dư.”

Đột nhiên bà ta hét lớn vào mặt tôi.

Mọi người trong quán bar đều quay lại nhìn tôi.

Tôi hoảng hốt quay đầu bỏ chạy khỏi quán bar.

Chuyện này…

Tôi rõ ràng biết là không nên lui tới quán bar của yêu tinh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tái Sinh Thập Niên 90: Không Nhặt Đàn Ông, Mà Nhặt Rác

Chương 6
Vào ngày kỷ niệm vàng, chồng tôi lén lút thuê một nhà hàng sang trọng. Tôi nghĩ chồng muốn tạo bất ngờ cho tôi, nên đã cởi bỏ chiếc tạp dề bẩn thỉu, tắm rửa ba lần, mặc váy, vui vẻ đi đến. Nhưng ở cửa nhà hàng, tôi thấy biểu ngữ kỷ niệm 50 năm tình yêu của chồng và người yêu đầu tiên. Trong phòng riêng, chồng ôm lấy người yêu đầu tiên Phương Tuyết Bình, nói với con trai: 'Mẹ mày à, cả đời chỉ là người nhặt rác, toàn thân mùi rác không thể rửa sạch.' Con trai nói với vẻ khinh thường: 'Bố, bây giờ bố đã là giáo sư rồi, không thể ly hôn với mẹ con sao? Mẹ con chỉ là người thu gom rác, mùi trên người đó, đến gần con cũng buồn nôn, bố nói năm đó nếu bố cưới dì Tuyết Bình thì tốt biết mấy.' Chồng thở dài buồn bã: 'Đúng vậy, không giống như dì Tuyết Bình của con, toàn thân đều là khí chất học thức...' Tôi trở về nhà, đợi đến khi chồng và con trai ngủ say, vặn mở ống ga, một tiếng nổ, kết thúc tất cả. Lại mở mắt, tôi và chồng quay trở lại năm mười tám tuổi.
Trọng Sinh
Gia Đình
Nữ Cường
0