“Cửu Nãi...Ngài, ngài bói ra điều chưa ạ? Không con gái
tôi.....”
Tôi ông muốn hỏi chỉ lắc đầu.
“Đừng nuôi hy vọng cô ấy chắc chắn ch*t rồi.”
“Nhưng, cái ch*t của nó cô ấy còn uẩn khúc.”
“Khác với phán ban của tôi.”
“Lý Viễn.”
“Không phải t/ự s*t.”
Nghe đến đây, Lý Chí và Hồ Phương run lẩy bẩy như gi/ật, tức kích động:
“Cửu Nãi... Vậy ý ngài là Nó khác sao?”
“Ai.... Là ai ch*t con bé?!”
Tôi ngăn hai rãi nói:
“Việc quan trọng bây giờ là th* th/ể trước.”
“Hai hãy bắt ki/ếm từ tây nhà mình, bỏ sót bất kỳ ao hồ, sông suối hay hồ chứa nào.”
“Xe và đều dưới nước.”
“Thủy q/uỷ không lên pháp đàn nên tôi không triệu h/ồn nó.”
“Nhưng tôi sẽ phái binh mã tìm.”
“Khi thấy th* th/ể, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
“Tuy nhiên phải nhanh chóng.”
" Oan h/ồn dưới tối đa 49 ngày sẽ thành lệ q/uỷ."
"Không nhận thân."
"Gặp là hại."
"Nếu Lý ch*t vì thì thời gian này còn ngắn hơn."
Nói đến đây, tôi nhìn hai người, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén:
"Còn hai nên biết."
"Nếu cô ấy còn giữ chút lương tâm, tôi sẽ giải oan và giúp cô ấy siêu độ."
"Nhưng nếu lệ q/uỷ, dù ông có xin tôi..”
"Tôi cũng sẽ tự tay gi*t cô ấy."
Hai nghe xong như sét đ/á/nh, vội vàng lạy tạ rồi cầm thoại ra ngoài ki/ếm.
Căn đột nhiên yên ắng.
Tôi ngồi nhìn pháp đàn lâu.