Ta là Thái tử phi nên dĩ nhiên cũng phải tham dự yến tiệc Bách Hoa. Hạ Quy Châu còn đặc biệt nhờ ta tìm cơ hội nói chuyện với Triệu Cẩm, moi chút sở thích cùng tiêu chuẩn chọn phu quân của nàng.

Ta vui vẻ nhận lời.

Rồi sau đó, ta thẳng chân đ/á nàng xuống hồ.

Các người hỏi Hạ Quy Châu có tức không ư?

Hạ Quy Châu vốn khoan dung độ lượng, trong sáng như băng tuyết đương nhiên là…tức chứ! Tức muốn bốc khói!

Biết ta dám động thủ với người hắn để tâm, hắn gi/ận đi/ên lên, thả vào phòng ta một con rắn hoa đã nhổ nanh đ/ộc, bảo là muốn hù dọa ta.

Hắn thật sự xem thường ta rồi.

Lúc ta trở về, thấy trên giường mình có một con rắn đang uốn lượn, hai mắt ta trợn ngược, ngất lăn ra ngay tại chỗ…

Điều đó chứng minh một điều: đừng dại dột để lộ sở đoản. Ta lỡ miệng nói mình sợ rắn, hắn liền đem rắn đến hù ta. Đúng là thất đức!

Đàn ông không nên nhát gan, nhưng khổ nỗi hồi bé ta từng bị mẫu thân bỏ rơi giữa đồng hoang, chẳng may rơi vào ổ rắn, từ đó khiếp rắn đến tận xươ/ng tủy.

Đêm ấy ta gặp á/c mộng liên miên, sáng dậy liền cùng hắn chiến tranh lạnh. Có lẽ hắn không ngờ ta lại sợ đến thế, nên sau đó thành khẩn đến nhận lỗi. Ta bực quá, nhào tới vật lộn với hắn một trận. Đông cung xưa nay uy nghiêm, thế mà lại thành chiến trường của bọn ta.

Đám thị nữ khuyên can không nổi, vội gọi thị vệ tới. Vừa bước vào, họ đã thấy cảnh Hạ Quy Châu đ/è ta dưới thân, rõ ràng chiếm thế thượng phong. Mấy vị thị vệ được dạy từ nhỏ là “người nhà thì không được đ/á/nh”, liếc mắt đã kh/inh thường hắn, bèn đồng loạt xông tới, bảy tám người đ/è hắn xuống.

Kết quả, từ đ/á/nh qua lại biến thành một trận ta đơn phương giã hắn.

Hạ Quy Châu bị ta đ/á/nh đến mặt mũi bầm dập, kinh động cả Thái hậu và Thái phi.

Hai vị ấy vốn là tỷ muội kết nghĩa, cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu sóng gió mới đi tới được đến hôm nay, chuyện gì cũng nhìn thoáng, chỉ cầu đời sau con cháu đông đúc. Để giảng hòa cho chúng ta, ngày nào cũng gọi cả hai qua Từ Ninh cung ăn cơm, nói chuyện.

Thái hậu nhìn ta đầy từ ái, khuyên nhủ:

“Phu thê có cãi vã cũng là chuyện thường, chớ vì vậy mà tổn hại hòa khí, lỡ duyên phận.”

Thái phi tiếp lời:

“Đúng vậy, tuổi trẻ hiếu động thì không trách, nhưng cũng phải nhớ bổn phận của mình.”

Nói rồi, ánh mắt bà cố ý liếc xuống bụng ta.

Thái phi đúng là hồ đồ. Ta là nam nhân, làm sao sinh con được? Thà để Hạ Quy Châu trong Đông cung trồng cây bầu, ngày đêm chăm tưới, biết đâu mai này kết ra bảy quả hồ lô đủ sắc màu, chạy loanh quanh gọi hắn bằng… gia gia. Thăng hẳn một bậc, chẳng phải tốt sao?

Trên đường về, Hạ Quy Châu gãi gãi cổ, gượng gạo nói:

“Chuyện con rắn… cô thật xin lỗi. Hoàng tổ mẫu bảo phu thê có khúc mắc phải nói cho rõ. Ngươi cũng nên nói cho cô biết, vì sao lại đ/á Triệu Cẩm?”

Hừ, hắn đúng là m/ù mắt mới thích Triệu Cẩm.

Con người kia thế nào nhỉ… dùng từ hiện nay mà nói, chính là một loại “trà xanh” điển hình.

Hôm đó, ta dự yến tiệc, trò chuyện với vài người lấy lệ, rồi đi tìm nàng. Thị nữ cho biết nàng đang ngồi ở thủy tạ ven hồ cùng mấy tiểu thư ăn điểm tâm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
9 Tình Yêu Nhỏ Bé Chương 15
12 Gió Âm Quét Qua Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm