Đúng thế, khi nơi ngày hôm đó, hét “Nghi thức công rồi” không phải lão.

Mạn Thiên.

đứng giữa bãi cát, khua tay múa vuốt ve làn da mịn màng trắng trẻo của mình không ngừng.

Mà “bà lão” bên cạnh lại sờ làn da nheo của mình khóc rống lên, đi.

Hứa Nhiễm nhìn khuôn mặt xám tro tàn của cụ Du: “Ông hiểu chứ? Đấy thật sự của lão, pháp trận này để trong của thiếu nữ xinh đẹp một lần nữa.”

“Từ khi bắt đầu luyện mỹ của vẫn vậy.”

“Nhưng vì pháp trận làm nghi thức chuyển h/ồn có giá trời, vì không có khả chi trả nên mới tìm ông. Từ đầu cuối, chỉ làm hộ mà thôi.”

“Chủ tịch Du, cũng doanh nhân nhạy bén hơn nửa đời, thế mà bây giờ, tiền của mình, con trai của mình, chỉ để giúp một phụ nữ xa lạ có nhan sắc.”

“E rằng chỉ có tiếp tục ở trong phòng chăm tích cực và chờ bệ/nh u/ng t/hư cư/ớp đi mạng của mình thôi.”

Ông cụ Du r/un r/ẩy, hốc nước, cùng, hai mắt đi.

Hứa Nhiễm không hề chị ấy rời đi, đi ra ngoài.

Vừa đúng lúc mặt trời mọc, dường mọi âm mưu ở Đông Á này chỉ một mơ.

Hoặc cuộc dĩ đã vậy, mỗi đều có mơ của riêng mình, nhưng phải tỉnh mộng.

Trong câu chuyện này, ngoại trừ việc La c/ứu, dựa cố gắng của bản thân để có cuộc ngày một hơn, tham gia dự Hải cánh tay đắc lực của Du Di, những đều vỡ mộng.

Giống Mạn Thiên, cô muốn xinh đẹp, chỉ nhận nua.

Như Du muốn vui lòng, lại bỏ rơi.

Như cụ Du, muốn khỏe mạnh, lại chẳng gì.

Như đó, tốn bao nhiêu công sức, cũng có của Mạn Thiên.

Nhưng lại gặp truy h/ồn Quý Chiêu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm