Tôi ngồi bên tay chống má thở số phận đen đủi.

Năm năm giờ cái đầu trống rỗng.

Khác gì đoản mệnh năm năm?

Còn phải dọn dẹp đống do bản tương lai gây ra, đi/ên cuồ/ng theo chồng yêu nữa.

Dù Tịch Bác đã tổng tài điển hình nhưng tính tình vẫn thất thường, trở mặt nhanh hơn lật sách.

Tôi thở dài.

Vương Di do hỏi: "Tiểu thư, tối Cháu vẫn định phán hôn với cậu hả?"

Tôi sững người.

"Dì nghĩ cháu bàn chuyện hôn với ấy?"

"Không... phải thế sao?"

Dì Vương ngơ ngác lẩm bẩm: "Suốt năm nay, cháu quyết đòi hôn với cậu Mỗi gặp mặt, nào ép tên, nào thúc giục buông tay."

Tôi nhớ vẻ mặt u ám lúc nãy Tịch Bác.

Thì ra...

Anh đột ngột biến sắc, khăng khăng nói tối nay bận rộn, chỉ vì sợ tôi nhắc đến hôn sao?

Đồ ngốc này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cởi nơ của anh ấy

Chương 18
Mẹ tôi vì muốn tôi thoát ế đã không từ thủ đoạn. Ngày sinh nhật, bà nhét một chàng trai ngây ngô vào phòng tôi, bảo tôi tự mình 'mở quà'. Mở xong tôi mới biết: Tôi muốn mẹ tặng quà, còn mẹ tôi muốn tôi hiến mạng. Hôm sinh nhật tôi, say khướt về nhà, mẹ tôi gọi điện: "Quà để trong phòng con rồi, tự mở đi." Thấy mẹ dứt khoát thế, tôi tưởng chiếc túi hàng mới nhất đã trong tay. Kết quả - Tôi thấy một thiếu niên quấn khăn tắm nằm im lìm đó. Hắn quấn chính cái khăn hồng xinh xắn của tôi, đôi chân dài khiến khăn ngắn ngủn, trên dưới đều hở. Tôi nuốt nước bọt. "Mẹ... mẹ chơi thật đấy à? Bao nhiêu tiền?" Tôi nghi mẹ bị nhóm bạn nhảy quảng trường làm hư. "Cái gì con gái mẹ muốn, đắt mấy mẹ cũng mua!" Tôi... Chẳng phải dạo trước bà ép tôi xem mắt mãi không thành, tôi đã nói: "Con gái nguyện cả đời ăn mặn ăn chay, cầu trời ban cho một bạn trai." Lẽ nào mẹ nghe thật? "Nhưng mà mẹ ơi, cái này không ổn..." "Ngại gì, cho thì nhận đi!" Tôi lại nhìn chàng trai, gáy tê dại, nhưng nghĩ đến hôm họp lớp bị đám bạn trút cơm nắm đầy ngực, lại quyết định... thu phục hắn.
Hiện đại
Ngôn Tình
0
cưng chiều Chương 12