Tôi bắt đầu cách đ ê n u ồ n g.
Trong cúi bài, Lâm Tri Hạ và bạn cùng bàn cười khúc khích.
“Trời ơi, mình cười đến ế mất, dạng của kìa, thật sự tin điều đó đấy!”
“Cậu thật sự si tình, khi Giang nói điều đó mình còn tin nổi, khiến mình thua mất tiền sinh hoạt cả tháng.”
Tôi biết Giang chỉ lấy trò á ư ợ c.
Nhưng quan tâm.
Giang luôn người giữ lời, khi mọi người đều biết về vụ á ư ợ này, vậy chỉ cần thắng, chắc chắn sẽ tuân thủ thỏa thuận.
Ánh sáng từng chiếu vào sẽ nỗ lực để nắm giữ.
Tôi đi các tập, gặp câu nào liền hỏi thần Triết ngồi mặt.
Trương Triết có vẻ lùng, ngờ kiên nhẫn với tôi.
Khi giảng cho còn tiện nhở vài điều.
"Hứa Du tập chỉ vì ép mình thì lâu đâu."
"Cậu phải tìm niềm vui trong học. n mới người thầy tốt nhất."
Lời của Triết, đầu để tâm.
Những thứ chán này thì lấy đâu n chứ? n duy nhất của Giang Từ.
Nhưng ngờ rằng, mãi mãi, phát đến mức chán như nghĩ.
“Cậu thử thêm đường phụ vào đây xem nào?”
“ Hứa Du nhanh thế, giỏi đấy. Cậu thông hơn nghĩ nhiều!”
“Trời, này cần gợi ý mà tự luôn à, đúng có năng suy luận lắm đấy!”
“Này, này tiến lớn thế? Đề này ngay cả cũng phải mất nửa giờ đó, Einstein hả?!”
Ngày nào cũng khen.
Đó Triết – thần Triết.
Từ vào lớp mười, luôn đứng đầu toàn khối, bình thường luôn giữ gương mặt lùng, ít khi cười nói.
Vậy mà khen nhiều thế.
Không lẽ thực sự giỏi vậy sao?!
Trong những lời khen của Triết, mặt tai dần m ấ đi chính mình.
"Cho mình thêm tập nữa!"