Sóc Nhỏ Cô Đơn

Chương 7.

02/04/2025 15:58

Chắc ông ngoại không nghe thấy điều ước của tôi, vì nửa đêm đang ngủ say tôi bỗng nghe tiếng sột soạt bên ngoài lều.

Tôi chớp mắt ngái ngủ, lắng tai nghe kỹ hơn, đúng là tiếng bước chân thật rồi.

Nhưng ai đây? Hạt thông của tôi đã bị lấy tr/ộm hết từ lâu rồi mà.

Tôi lén trườn dậy, bước ra ngoài thì đối mặt ngay với chúa tể rừng xanh ban ngày.

Trong đêm tối lành lạnh, đôi mắt hắn phát ra ánh xanh lè.

Chỉ cách nhau một mét, tôi lại cứng đờ như tượng gỗ, nghẹn họng không thốt nên lời.

"Đồ của ngươi?" Hắn lên tiếng, ánh mắt đảo qua đống hạt dẻ nhỏ bên cạnh.

Giọng điệu vẫn lạnh như tiền nhưng đã dịu hơn lúc trưa.

Thấy hắn có vẻ bớt dữ tợn, tôi mới dám nhúc nhích.

Chính lúc này mới phát hiện dưới chân hắn có hai hạt dẻ đang chất đống -

Đúng hai hạt tôi nhặt được ban ngày.

Tôi nhận ra ngay.

"D...dạ vâng." Tôi r/un r/ẩy đáp.

Hắn liếc nhìn tôi nhưng không nói thêm lời nào.

Xách hai hạt dẻ đặt lại bên lều, hắn quay lưng bước vào màn đêm.

Tôi không hiểu tại sao hắn lại tr/ộm hạt dẻ của mình, cũng chẳng dám hỏi.

Hắn không ăn thịt tôi là may lắm rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
8 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm