Sau đó, Tần Yến cứ lì ở nhà tôi không chịu đi. Chuyện năm năm trước, dù tôi có ép hỏi thế nào, hắn cũng không chịu nói. Những chuyện hắn trải qua ở nước ngoài, tôi cũng không thể tra được.
Những ngày trời âm u, chân hắn luôn đ/au đớn. Đau đến mức co quắp thành một cục, thu mình trong lòng tôi. Đêm nào hắn cũng gặp á/c mộng, không biết mơ thấy gì. Nhắm nghiền mắt, vừa khóc vừa lẩm nhẩm tên tôi:
"Lục Minh... Lục Minh... Dù có ch*t cũng phải yêu em..."
Tỉnh dậy lại chui tọt vào lòng tôi. Làm ướt đẫm cả ng/ực áo tôi. Một nửa là nước mắt, một nửa là nước dãi.
Tôi vỗ nhẹ lên đầu hắn, bất lực:
"Cắn nhẹ thôi."
Tôi đi tìm Lâm Tiêu. Không ngờ, Lâm Tiêu cũng im hơi lặng tiếng. Tôi túm cổ áo cậu ta chất vấn:
"Chúng ta còn là huynh đệ không?"
Lâm Tiêu tránh ánh mắt tôi, nói như người mất h/ồn:
"Lục Minh, đừng hỏi nữa. Tần Yến không muốn nói với mày, ắt có nỗi khổ riêng."
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Thì ra, bọn họ đều biết. Chỉ mình tôi là bị giấu.
Buông cậu ta ra, tôi cười gằn:
"Được."
Trong lòng lại ghi thêm một vạch đậm cho Lâm Tiêu.
Về đến nhà, Tần Yến vẫn giữ bộ mặt ve vãn đó. Hễ hỏi đến chuyện chính lại đ/á/nh trống lảng.
"Vợ ơi..."
Tôi đen mặt t/át cho hắn một cái. Đang bực dọc thì điện thoại của Omega nhà Lâm Tiêu gọi tới:
"Bác sĩ Lục... em chóng mặt quá..."
Giọng nói yếu ớt phát ra ở đầu dây bên kia.
Tôi nhíu mày định đi. Trước khi đi, Tần Yến nắm ch/ặt cổ tay tôi, mắt đầy hoảng lo/ạn:
"Lục Minh, anh đi đâu? Ai gọi điện thế?"
Tôi thưởng thức biểu cảm của hắn, trong lòng chợt dâng lên khoái cảm. Vậy đã hoảng rồi sao?
Năm xưa hắn bỏ đi năm năm, có bao giờ nghĩ tôi sống thế nào không?
Tôi đẩy lại kính, cười nhạt:
"Đoán xem, người bên kia đầu dây có phải omega tôi thích không?"
Hắn đờ người ra. Tôi gi/ật tay lại bước đi.