Thị Trấn Trường Phát

Chương 15

02/03/2025 17:52

Trời cao đất rộng, nhưng tôi chẳng có nơi nào để đi.

Chân tôi rã rời, lớp da dưới lòng bàn chân đã trầy trụa từ lâu, mỗi bước đi như giẫm trên lưỡi d/ao.

Tôi tìm góc tường hẻo lánh ngồi thụp xuống, lòng trống rỗng mênh mông.

Trời lạnh c/ắt da, tôi dùng mái tóc dài quấn quanh người, cố thu nhỏ thành một cục.

Từ nhỏ, tôi sống ở thị trấn này. Vì mái tóc xơ x/á/c, bố mẹ chẳng bao giờ thương tôi.

Giờ đã 15 tuổi, nơi xa nhất tôi từng đến là xưởng tóc giả phía tây thị trấn.

Hồi tiểu học đi dã ngoại, trường từng tổ chức tham quan nơi đó.

Tôi gần như không có tiền tiêu vặt, căng tin trường phát thẻ ăn theo điểm số.

Thẻ của tôi chỉ đủ một bát canh miễn phí và rau luộc.

Không no, nhưng cũng chưa đến mức ch*t đói.

Không tiền, không sức, không biết đường, ngay cả đôi giày cũng không có.

Tôi thực sự không biết mình nên đi đâu.

Không hay biết, tôi thiếp đi bên chân tường.

Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên chiếc giường mềm mại.

"Em tỉnh rồi hả?"

Gương mặt điển trai quen thuộc ập vào tầm mắt.

"Dương Tuyên?"

Tôi mở mắt ngơ ngác, cảm giác như vừa thoát khỏi cơn mộng dài mệt mỏi.

Trong mơ, con rắn đen khổng lồ đuổi riết sau lưng, tôi chạy khắp thị trấn mà chẳng ai c/ứu.

Rắn đen?

Tôi bật ngồi dậy, ký ức ngày hôm qua lướt qua như thước phim.

Thấy tôi co rúm như chim sợ cành cong, ánh mắt Dương Tuyên thoáng nét xót xa.

"Lưu Ngọc, đừng sợ, đã ổn rồi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm