Thấy hắn sắp nổi gi/ận, vội mặc áo khoác ngoài.

“Tối nay chắc về đâu, đừng giữ cửa nhé.”

Khách sạn gần nhà, thà ăn xong về thẳng ở luôn.

Đúng lúc trúng th/ần ki/nh nào, cảm thấy hắn hơi nguy hiểm, tốt nên tránh đi.

Tay vừa nắm tay nắm cửa, tay lướt qua má đ/ập vào cánh cửa.

Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa vừa hé đóng sầm lại trước mặt tôi.

Tôi gi/ật mình sợ hãi, câu ch/ửi nghẹn trong cổ họng vào.

“Không đi.”

Tỉnh táo lại, thấy hơi tức gi/ận.

“Cậu rộng quá đấy? Tớ đi đâu liên quan gì đến chứ?”

Thẩm quát sững sờ chút, nét mặt vốn đen đít nồi lại càng thêm lạnh lẽo.

Vai đẩy mạnh, người hắn ấn vào cánh cửa.

Hắn đ/è ngọn núi.

“Quan Khắc, ch*t à?”

Tôi giờ đâu, thích tỉnh nhưng giờ.

Mỗi ngày cứ dán mấy cái nhãn định kiến.

Hơn đời người ngắn khó khăn lắm mới làm con người, tỉnh làm gì?

Biết đâu kiếp sau hóa thành con cá răng trong rừng mưa Amazon, đời gặp người, chỉ còn cách tỉnh đ/ộc thôi!

Huống chi, này còn nữa.

“Phiền ch*t đi được, tưởng muốn Nếu phải bố còn lười khỏi cơ.”

Lời vừa dứt, ký xá im giây.

“Bố cậu?”

Thẩm nhớ điều gì, hơi nhíu mày, “Nhà gặp vấn đề nghiêm trọng à?”

“Chỉ thiếu nước b/án cô chủ nào ngân hàng đầu tư thôi, nghĩ sao?”

Hắn im “Miễn giúp vượt qua khủng ai cũng được?”

Tuy vậy, nhưng lời thốt từ miệng hắn, sao nghe mà khó chịu thế.

Làm rất dễ vậy.

Thôi bỏ đi, con thường hắn, sao hiểu nỗi bất đắc dĩ của tôi.

“Ừ ừ ừ, nghĩ đấy.”

Thấy hắn môi nói năng gì, bực bội đẩy hắn ra.

“Đủ chưa? Buông ra.”

Hắn buông, còn siết ch/ặt eo tôi.

Tôi trợn mắt, nhìn ràng khuôn mặt hắn càng lúc càng gần.

“Quan Khắc, không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm