Trong lòng lạnh hơn.
Tối hôm trên sàn nhà nghĩ về đã ra mấy tháng qua, trằn trọc được.
Ân đ/ộc Ân Cửu cũng phải người tốt, nếu thành mà thả chỉ có thể như kiếp trước sống cuộc đời vô vị cung.
“Không sao?”
Nghe thấy giọng nói, nhận ra Ân Cửu nhìn mình, lắc đầu vội nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng xuống giường.
“Cô ban ngày, hay ta?”
Ta cắn môi, nhớ lại mặt xưng “bổn điện hạ” y, lòng lại chịu: “Không có, chỉ thôi.”
Y bên cạnh nói: nghĩ nhiều, đã x/ấu, mà thức khuya thì x/ấu hơn.”
Ta nghiến răng.
Ánh sắc bén bỗng dịu lại chút: “Những thế lực ẩn Ân đã gần như tìm ra hết, cũng hơi ngạc nhiên, nếu biết trước, thật mà đoán ai thắng ai thua.”
Ta nói gì.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu vang lên, từng tiếng từng tiếng, khơi dậy bầu mờ.
“Sau khi xong xuôi, cô...”
“Ta sẽ rời đi.”
Ta ngắt lời hắn.
Bầu mờ dần tan vỡ, hóa thành mảnh vụn.
Ánh trở nên đơn, dám nhìn.
Sau lúc lâu, mới nói bằng giọng khàn: “Cũng được, mặc dù x/ấu xí, làm thương gia cũng tạm được.”
Ta miễn cưỡng cười: “Đúng vậy, do thoải mái.”
Y nhắm đột nhiên ngồi dậy nhìn ta: “Mật thám đã bị loại bỏ, sau còn muốn ngủ... sàn nhà không?”
Ý hỏi có còn muốn ở chung với không.
Ta nhìn thấy đầy mong đợi, lại quay đi: “Nếu vậy, tất nhiên trên giường.”
Nghe câu trả lời mong đợi đó hoàn toàn tắt ngúm.
Từ ngày hôm ấy, trở lại thái ban đầu, chỉ bàn yêu.
Những tháng trước như giấc mơ đẹp.
Ta biết cảm ban đầu xuất phát biết, đã động lòng, cần phải rút lui thời.
Nửa năm sau, thế lực Ân bị sổ bảy tám phần, cờ ẩn dần trở nên vô dụng.
Hơn nữa, kiếp trước đã tính bất còn suýt thua, giờ đây đã bị lộ hết bài, thể nào hơn Ân Cửu Hà.
Tất cả đã định đoạt, đã kết thúc.
Chỉ “con côn trùng trăm chân, dù ch*t ngã”, Ân Cửu bảo ở lại phủ đừng đi lung tung, đề bất trắc.
Ta thiếu thời gian hai tháng nên ý.
Nhưng có ra.